Tính tình Lý Đức chất phác chính trực, không suy nghĩ nhiều, cầm lấy đưa vào trong miệng, cắn một cái hơn nửa, nếm được mùi vị cực kỳ ngon, lập tức bỏ nửa còn lạivào trong miệng, miệng to bắt đầu nhai nuốt, mới vừa nuốt xuống, Lý Noãn đã bóc quả thứ hai xong, ông đưa tay ra theo bản năng, đến một nửa lạirụt trở về, cười nói: “Nhị nha đầu, quả này ăn ngon lắm, con cũng ănđi.”
“Cha, khi con hái cũng đã ăn rất nhiều rồi, hơn nữa trên cây còn rất nhiều, mấy ngày nữa con lại đi hái.” Trong lòng LýNoãn ấm áp, cười nói.
Nghe thấy còn rất nhiều, Lý Đức mới đưa tay ra nhận lấy quả Dương Đào bắt đầu ăn ngồm ngoàm, sau đó Lý Noãn lột cho ông hai quả nữa, nhìn ông ăn xong mới cầm khăn đưa cho ông lau tay,“Cha, mặc dù quả Dương Đào này bổ dưỡng, nhưng có tính hàn, thân thể cha khó chịu, không nên ăn nhiều, còn dư lại mấy quả ngày mai ăn.”
“Thì ra quả này gọi là Dương Đào, nhị nha đầu, sao con biết nó ăn được?” Lúc này Lý Đức mới nhớ tới vấn đề này, trên mặt lộ ra nụ cười hiếm thấy.
Lý Noãn mỉm cười nói: “Cha, con đang muốn nói cho cha chuyện này, hôm quacon không cẩn thận bị té, cổ đụng phải hòn đá lồi ra trên mặt đất dẫnđến hôn mê, mẹ và đại ca cho rằng con chết rồi, đau lòng cực kì, lạikhông dám nói cho cha, sợ ảnh hưởng đến bệnh của cha.”
“Cổ đụngphải! Nhị nha đầu, có nghiêm trọng hay không, mau để cha nhìn một chút.” Lý Đức thiếu chút nữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luong-dien-my-thuong/125938/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.