“Có nghe nói không, nha đầu Lý gia kia chết rồi!” Vẻ mặt thôn nhân Giáp mang vẻ thần bí, hợp với phong cách một bà tám.
“Mệt nó chết sớm, đồ tiểu tiện chân (đồ đĩ) kia quả thật bại hoại nếp sốngcủa thôn Lý gia chúng ta, nếu nó không chết, cũng nhất định phải kéo đidìm lồng heo!” Vẻ mặt thôn nhân Ất mang theo vẻ khinh bỉ khinh thường,khẽ ngước cái cằm béo ba bốn ngấn, lúc đó đôi môi đỏ như quả mận, giốngnhư là dính máu heo.
Thôn nhân Bính lắc đầu, giống như tiếc nuốikhông dứt, thở dài nói: “Còn nhỏ tuổi không lo học, thế nhưng tằng tịuvới nam nhân, còn mang thai nghiệt chủng, chết cũng sạch sẽ.”
“Đáng tiếc gương mặt đó, dáng dấp cũng xinh đẹp, sao tính tình phóng đãng như vậy? Hai phu thê nhà Lý Tứ kia cũng không biết nuôi khuê nữ thế nào,nuôi một người có đức hạnh thế này, cũng thật là mất thể diện ném ra nơi xa xôi mà đi cho rồi, chậc chậc!” Thôn nhân Giáp nói xong, còn ý vị sâu xa chép miệng.
Sáng sớm trên đầu thôn, ba nông phụ vác lấy rổ rau bước đi, ngươi một câu ta một lời, nói đại sự xảy ra trong thôn tối hôm qua.
Vừa đúng lúc này, lại có hai người từ trong đường mòn đi ra ngoài, đang nói gì đó, thôn nhân Giáp bên này lập chen miệng nói: “Mẹ Trương Sinh, Lađại tỷ, các ngươi biết không, nha đầu Lý gia mang thai con hoang kia đãtreo ngược tự sát vào ban đêm rồi!”
“Nghe nói lúc khiêng xuống,còn trừng mắt, lè lưỡi, tình trạng chết tương đối dọa người!” Thôn nhânẤt nhớ lại hình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luong-dien-my-thuong/125935/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.