Tưởng Hàn nhiều kế vặt thế kia, đương nhiên cậu không muốn chỉ ngủ phòng ngủ phụ.
Thả con tép bắt con tôm hoy:3
Không ngờ Lương Đa vẫn dính chiêu, Lương Đa nhận ra mình cả nghĩ, xấu hổ muốn lìa hồn nhưng cũng thầm tiếc nuối.
Kèo thơm thế, cu cậu bỏ qua á?
Lẽ nào Tưởng Hàn bị bệnh nam giới, liệt dương hay xuất sớm?
Lương Đa dòm Tưởng Hàn, bày ra vẻ mặt thương hại.
Đáng tiếc, thật đáng tiếc, độ tuổi đang sung, mã ngoài đẹp trai mà lại ‘không được’?
“Bác sĩ Lương?” Tưởng Hàn cảm thấy ánh mắt Lương Đa cứ sai sai, thậm chí còn có cảm giác… tình cha như núi.
Cậu không muốn để Lương Đa làm cha nuôi đâu, cậu muốn làm bạn trai nhỏ của bác sĩ Lương.
“Bác sĩ Lương, anh ổn chứ?” Tưởng Hàn hỏi: “Mép anh đang run kìa.”
“Không sao.” Lương Đa xoa mặt: “Em làm gì thì làm đi, muốn ngủ đâu thì ngủ.”
Muốn ngủ đâu thì ngủ?
Tưởng Hàn tròn mắt, được cưng mà sợ.
“Thật ạ?” Tưởng Hàn nói: “Em muốn ngủ đâu cũng được ạ?”
Mé, nói lộn rồi!
Lương Đa mém cắn lưỡi tự tử.
Tưởng Hàn mỉm cười đến bên giường, mặt dày chọt eo nhỏ của bác sĩ Lương: “Bác sĩ Lương, hỏi anh câu này nha?”
“Hỏi đi, anh trả lời hay không là chuyện khác.” Lúc Lương Đa nói chuyện cố ý xoay người giấu mặt đi, tuyệt đối không thể để cu cậu phát hiện mình đang đỏ mặt.
Ông chú sắp ba mươi hở ra là đỏ mặt, cạn cmn lời. Lương Đa muốn làm người cứng cỏi, cứng đến nỗi dù Tưởng Hàn múa thoát y trước mặt vẫn bình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luong-da-gia-vo-ngu/1172546/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.