Tưởng Hàn dọn bếp xong đi ra, thấy Lương Đa nằm dài trên sofa ủn tới ủn lui. Dáng người bác sĩ Lương rất đẹp, eo nhỏ mông cong, dù sao cũng là ngừi đờn ông thường xuyên ngồi trên thảm yoga ăn khoai tây chiên, cũng có tập luyện gian khổ lắm chứ bộ:3
Vốn dĩ Tưởng Hàn chẳng phải người vững tâm, thấy bác sĩ Lương quến rũ thế kia, tâm trí bắt đầu kêu rần rần.
“Bác sĩ Lương.” Tưởng Hàn đứng cách đó không xa chà chà, tai cũng bắt đầu bốc khói: “Em… dọn bếp xong rồi.”
Lương Đa còn đang vui vẻ uốn éo, bất ngờ nghe giọng Tưởng Hàn thì hóa đá luôn.
Quá trẻ con, thiệt xí hổ.
Lương Đa bắt đầu giả vờ ngủ.
Tưởng Hàn bước qua ghé bên tai Lương Đa: “Bác sĩ Lương? Anh sao vậy?”
Tim Lương Đa nhảy bình bịch, anh thấy chắc mình phải đi khám tim thôi, hở ra là cứ đập nhanh vậy chèn?
“Anh ngủ rồi hả?”
“Ừa, ngủ rồi.”
Tưởng Hàn cười ra tiếng.
Lương Đa nghiêng đầu, đỏ mặt buồn bực: “Cười cái gì mà cười?”
“Cười vì anh đáng yêu.”
“Anh sắp ba mươi rồi, đừng có đáng yêu đáng ơ gì ở đây.”
“Vậy phải nói anh thế nào?” Tưởng Hàn hỏi: “Gợi cảm?”
“Cũng được.” Lương Đa ngồi dậy, cầm gối ra vẻ nghiêm túc: “Không thì nói anh lạnh lùng bá đạo.”
“Nhưng anh đáng yêu mà.” Tưởng Hàn ngồi xuống thảm, ôm chân nhìn người trên sofa: “Cũng rất gợi cảm, nhưng chẳng lạnh lùng bá đạo gì cả.”
Lương Đa không lạnh lùng, lúc đóng cửa chơi toy còn nhiệt tình như lửa.
Anh nhìn ngón chân mình đang “nhảy múa”, Tưởng Hàn cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luong-da-gia-vo-ngu/1172545/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.