*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lương Đa có thể ăn rất nhiều, thế nên đặt hai phần.
Nhưng Tưởng Hàn không biết anh ăn nhiều như thế, cậu thấy có đến hai phần thì hiểu lầm.
Cậu hỏi: "Bác sĩ Lương, anh... hẹn ai hả?"
"Không có." Lương Đa trả lời theo bản năng, sau đó phát hiện Tưởng Hàn đang nhìn lom lom phần đồ ăn.
E là cậu nhóc này cũng đói bụng.
Thiên thần áo trắng người ngọt ngào tâm lương thiện Lương Đa nhìn Tưởng Hàn, não bổ ra hai chữ "đói bụng" từ trong ánh mắt của đối phương, lại nghĩ đến mình để người ta đợi quá lâu nên bỗng sinh lòng áy náy.
Lương Đa không chịu nổi chúng sinh khổ cực, điều này ai ai cũng biết mà.
"Hay là... em ở lại ăn một miếng nhé?"
Lương Đa thầm cảm thấy không thoải mái, lâu nay anh luôn thèm gà kho vàng, hôm nay còn bận rộn vất vả khổ cực, muốn ăn nhiều một chút mà kết quả lại gặp phải tình huống thế này, ngoài miệng anh mời Tưởng Hàn ở lại, thực chất trong lòng đang gào thét: Từ chối tui đi! Nhanh nhanh từ chối đi! Nhanh nhanh lạnh lùng tuyệt tình từ chối đi!
Có lẽ vì tiếng gào nội tâm anh chưa đủ lớn nên Tưởng Hàn không nghe thấy, cậu gật đầu, còn hơi kích động nói: "Vậy em không khách sáo nhé."
Đúng thật Tưởng Hàn đã hiểu lầm tai hại, cậu còn tưởng phần dư ra là bác sĩ Lương gọi cho cậu.
Đây đã là lần thứ hai Tưởng Hàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luong-da-gia-vo-ngu/1172508/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.