Chương trước
Chương sau
Sau khi Lương Sơn Bá thu lại cọ vẽ, bụng cũng kêu réo như sấm dậy.
Đến bờ sông rửa tay, gặm một chút đồ ăn đem theo, tới khi ngẩng đầu lên nhìn mới phát hiện bức tranh vừa mới vẽ đã không cánh mà bay.
Bị gió thổi bay? Không thể nào nha, rõ ràng nhớ là đã dùng kẹp kẹp chắc chắn rồi nha. Lương Sơn Bá lật tìm khắp sườn núi mà vẫn không tìm ra. Hắn nhìn xung quanh một lần nữa, rồi ngẩng đầu nhìn mặt trời ấm áp ở trên, cả người run mạnh. Nơi này ngoại trừ mình thì không có người thứ hai, không thể nào, giữa ban ngày ban mặt,.......
Mã Văn Tài nhìn Lương Sơn Bá tìm kiếm thật lâu, cuối cùng thấy hắn ngẩng đầu nhìn trời rồi vội vội vàng vàng thu dọn đồ đạc chạy vọt về phía thư viện. Đến khi cảm thấy Lương Sơn Bá sẽ không nhìn thấy được nữa, mới nhảy từ trên cây xuống. Ngắm bức tranh trong tay, thấy màu trên tranh còn chưa khô, Mã Văn Tài sợ làm hư nó, nên nhanh chóng phơi ra nắng.
Bức tranh vẽ toàn cảnh thành Hàng Châu, Mã Văn Tài càng xem càng thích. Hắn biết Lương Sơn Bá thích vẽ tranh, cũng vẽ rất đẹp, lần đầu tiên hắn nhìn thấy thì đã nhận ra điều đó. Nhưng đối với các món họa cụ đặc biệt mà hắn dùng, Mã Văn Tài tự nhận từ trước tới nay chưa từng nhìn thấy. Đặc biệt là kỹ thuật vẽ tranh của Lương Sơn Bá, quả thật không biết hắn đã học được từ đâu.
Muốn trở thành một người văn võ song toàn, đương nhiên không thể thiếu kỹ năng hội họa.
Mặc dù bản thân khi học đàn thì làm đứt dây, cưỡi ngựa lại cưỡi đến hai chân run rẩy, học Ngũ Kinh cũng bình bình, nhưng mà!!! Cuối cùng cũng đã đến môn tủ của mình! Lương Sơn Bá muốn chạy lên đỉnh núi tru lên vài tiếng. Ông đây cuối cùng cũng không trầm cảm nữa!
Trong lớp học vẽ, Lương Sơn Bá làm mọi người kinh ngạc một phen, làm cho một lão sư râu tóc bạc phơ xém tí té xỉu tại chỗ.
Sau khi tan học, Lộ Bỉnh Chương vỗ cái bốp vào lưng Lương Sơn Bá.
"Lộ huynh, ngươi muốn giết người à!" Lương Sơn Bá lấy tay chống lên mặt bàn mới không bị ngã sấp mặt.
Lộ Bỉnh Chương một chút áy náy cũng không có, hai người bá cổ nhau, "Không ngờ ngươi lại biết vẽ tranh đấy."
Lương Sơn Bá liếc hắn trắng mắt, "Biết thì có gì lạ? Ngươi đưa một cây bút cho một đứa nhóc, thì nó cũng vẽ được." Vấn đề là vẽ ra tranh đẹp hay xấu mà thôi.
Chúc Anh Đài gỡ tay Lộ Bỉnh Chương ra, kiêu ngạo đáp trả, "Đại ca của ta đương nhiên biết vẽ rồi! Còn ngươi, hah, ta đã thấy ngươi vẽ con bướm thành một đống màu lem luốc rồi."
"Hừ!" Lộ Bỉnh Chương hai tay chống nạnh, không chịu thua kém trả treo, "Nhưng võ công ta tốt, nam tử hán đại trượng phu phải học võ mới có hương vị đàn ông!"
Chúc Anh Đài khinh thường, "Hah! Mèo khen mèo dài đuôi!"
Lộ Bỉnh Chương phản bác, "Ta đây gọi là tự tin!"
Chúc Anh Đài phản kích, "Ngươi bị tự luyến à?"
Lộ Bỉnh Chương xéo sắc, "Đây là tự hào!"
Lương Sơn Bá ở bên cạnh vừa dọn đồ đạc vừa xem kịch của hai người này, hoàn toàn không có ý định chen ngang khuyên can.
"Đã nhìn thấy nhiều tên mặt dày, nhưng chưa bao giờ thấy ai mặt dày như mặt đường như thế này!" Chúc Anh Đài tức điên chửi um, Lộ Bỉnh Chương nhất định là oan gia của nàng!
Lộ Bỉnh Chương vẫn không tức giận chút nào, "Uh, ta cũng mới thấy đây."
"Ngươi!!" Chúc Anh Đài bắt đầu đuổi đánh Lộ Bỉnh Chương.
Đương nhiên Lộ Bỉnh Chương không thể đứng yên mặc cho người ta đánh mình, vì vậy trong phòng học xuất hiện cảnh gà bay chó nhảy, giấy bút bay loạn xạ khắp phòng.
Lương Sơn Bá đã dọn xong đồ đạc mới quay qua nói với hai người đang gây ra náo loạn, "Eh, hai người các ngươi cẩn thận chút đi, làm hư đồ là phải đền đó!" Chúc Anh Đài và Lộ Bỉnh Chương dường như không nghe thấy hắn nói, quậy càng lúc càng hăng.
Lương Sơn Bá lắc đầu bất lực, không lẽ bọn họ mới là một đôi? Nhìn xem, đánh là thương mắng là yêu!
Bản dịch gốc chỉ đăng tại Wattpad và Wordpress (https://littlecorner97.wordpress.com/)
"Ta đi trước nha, các ngươi từ từ mà đánh." Tốt nhất nên rời xa cái bãi chiến trường này thôi.
"Ấy ấy ấy, đại ca đợi ta với!" Chúc Anh Đài buông Lộ Bỉnh Chương ra, nhanh chóng dọn dẹp đồ đạc.
Lộ Bình Chương cũng đi về chỗ dọn đồ, "Sơn Bá, ngươi chờ chúng ta một xíu nha."
Lương Sơn Bá mới không muốn chờ bọn hắn đâu, ngày mai là ngày nghỉ mỗi tháng, nếu như bị hai người kia quấn lấy thì ngày mai lại không có thời gian đi xem tiến độ làm giấy.
"Lương Sơn Bá."
Mã Văn Tài đứng ở ngã rẽ gọi Lương Sơn Bá.
Lương Sơn Bá quay đầu, có hơi bất ngờ nhìn Mã Văn Tài, "Mã huynh? Có việc gì à?"
Thực ra thì Lương Sơn Bá cũng không kỳ thị gì hắn, tính cách của tên này cũng không tệ như Mã Văn Tài phiên bản phim ảnh. Haiz, ai kêu ngươi chỉ là một tên pháo hôi trong câu chuyện Lương Chúc?
"Hôm nay thấy ngươi vẽ tranh rất đẹp, ngày mai có muốn tham gia hội hoa xuân với ta không?" Mã Văn Tài nhiệt tình mời.
"Hội hoa xuân? Đó là....." Nó không phải là cái mà mình đang nghĩ đến đâu phải không?
"Là tụ hội của các nho sinh diễn ra mỗi năm một lần ở thành Hàng Châu. Ta thấy ngươi gần đây rất bận nên...." Mã Văn Tài mỉm cười, nháy nháy mắt..
Lương Sơn Bá nhìn đến ngu người, nghĩ thầm Mã Văn Tài cười lên nhìn đúng đẹp trai.
"Sơn Bá?"
"Ah? Ah!", Lương Sơn Bá hoàn hồn, "Được thôi, nhưng trước đó ta còn có việc....."
Tâm trạng Mã Văn Tài lúc này không tệ, "Không sao, vậy giờ Tỵ (khoảng 9h - 11h trưa, bên dưới LSB đề cập về cơm trưa, nên mình nghĩ ẻm đang nghĩ là 11h) gặp nhau ở tháp Tây Hồ." Mã Văn Tài nói xong thì phất phất tay áo rời đi.
Tháp Tây Hồ? Chắc là đang nói tháp Lôi Phong, đó là một trong những cảnh đẹp nổi tiếng của Tây Hồ (*) nha! Ểy đợi xíu, vì sao muốn gặp vào giờ Tỵ? Lúc đó ta còn chưa có được ăn cơm trưa đâu! Lương Sơn Bá đang định ý kiến, nhưng Mã Văn Tài đã đi từ lâu rồi.
"Đại ca!" Chúc Anh Đài xông tới, "Tại sao ngươi không chờ ta!"
Lương Sơn Bá làm mặt ngây thơ vô (số) tội, "Bây giờ không phải đang đứng chờ ngươi đây sao?"
Chúc Anh Đài cười ha ha, "Chỉ có đại ca tốt với ta, không giống người nào đó cứ phải đối đầu với ta mới hả dạ!" Hung hăng trừng mắt nhìn Lộ Bỉnh Chương đang chạy đến.
Lộ Bỉnh Chương cũng ra vẻ vô tội, "Ngươi mới là người làm hỏng hình tượng của ta được không? Ta đây chỉ là ăn miếng trả miếng!"
"Hứ! Ngươi còn ở đây lý sự được hả!" Chúc Anh Đài giơ chân.
Lộ Bỉnh Chương chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, "Đương nhiên!"
"Ngươi!"
Lương Sơn Bá chịu không nổi nữa, chắn giữa hai người, "Được rồi, được rồi, các ngươi mỗi người nói ít lại một câu."
"Hừ!" Chúc Anh Đài làm lơ Lộ Bỉnh Chương, "Đại ca, ngày mai là ngày nghỉ, chúng ta xuống dưới chân núi đi chơi đi."
Lộ Bỉnh Chương cũng mời hắn, "Sơn Bá, hay là ngươi cùng ta đi thăm sư phụ đi, biết đâu hắn coi trọng ngươi và nhận ngươi làm đồ đệ."
"Dựa vào cái gì, hắn là đại ca của ta, tất nhiên phải đi chơi với ta!"
"Nam tử hán đại trượng phu, thằng nhóc nhà ngươi lăn qua một bên!"
"Người nói ai là thằng nhóc?"
"Ai trả lời chính là người đó!"
"Ngươi! Khốn nạn!"
Lương Sơn Bá hơi nhức đầu, "Được rồi, được rồi, các ngươi đừng cãi nữa. Ta đã có hẹn rồi, các ngươi cứ từ từ chơi một mình đi."
Quả nhiên Chúc Anh Đài là một người không biết điểm dừng, may mà Mã Văn Tài là người hẹn mình đầu tiên.
"Cái gì? Người hẹn hò với ngươi là ai?!" Chúc Anh Đài và Lộ Bỉnh Chương trăm miệng một lời, hai người bốn con mắt nhìn chằm chằm Lương Sơn Bá.
"Hẹn hò gì mà hẹn hò, các ngươi bớt nói xàm! Ta về trước!" Lương Sơn Bá phất tay áo bỏ đi, không thèm để ý hai người này nữa.
Hai người Lộ - Chúc nhìn Lương Sơn Bá bóng lưng, ăn ý bước lại gần nhau, Chúc Anh Đài nghiêng đầu sang một bên, "Ngươi nói thử ai xem là ai mời đại ca ta đi chơi?"
Lộ Bỉnh Chương giơ hai ngón tay ra, "Một là Văn Nhạc tiên sinh, hai là Mã Văn Tài."
Chúc Anh Đài nghi ngờ nhìn Lộ Bỉnh Chương, "Sao ngươi biết?"
"Bởi vì chiều nào Mã Văn Tài cũng dạy Lương Sơn Bá học đàn, nếu dây đàn bị đứt, Sơn Bá sẽ đi tìm Văn Nhạc tiên sinh."
"Sao ta lại không biết?"
"Ta làm sao biết ngươi không biết?" Nói xong thì Lộ Bỉnh Chương cũng rời đi.
Chúc Anh Đài ở sau lưng hắn làm cái mặt quỷ, sau đó nàng về phòng để tìm Lương Sơn Bá hỏi cho ra lẽ.
Bản dịch gốc chỉ đăng tại Wattpad và Wordpress (https://littlecorner97.wordpress.com/)
(*) Theo Wikipedia, Mười cảnh đẹp của Tây Hồ (西湖十景-Tây Hồ thập cảnh),mỗi phong cảnh này đều được đánh dấu bằng một cái bia với tên gọi được chính hoàng đế Càn Long nhà Thanh viết theo kiểu thư pháp, là:
· 苏堤春晓 - Tô đê xuân hiểu: Buổi sáng mùa xuân trên đê Tô
· 柳浪闻莺 - Liễu lãng văn oanh: Chim oanh hót trong bụi liễu
· 花港观鱼 - Hoa cảng quan ngư: Xem cá tại ao hoa
· 曲院风荷 - Khúc viện phong hà: Hương sen thổi nhẹ tại sân cong
· 南屏晚钟 - Nam Bình vãn chung: Chuông chiều ở núi Nam Bình
· 平湖秋月 - Bình hồ thu nguyệt: Trăng mùa thu trên hồ yên bình
· 雷峰夕照 - Lôi Phong tịch chiếu: [Tháp] Lôi Phong trong ánh sáng buổi chiều
· 三潭印月 - Tam đàm ấn nguyệt: Ba đầm nước phản chiếu ánh trăng
· 断桥残雪 - Đoạn kiều tàn tuyết: Tuyết còn sót lại trên cầu gãy
· 双峰插云 - Song phong sáp vân: Hai ngọn núi đâm vào mây
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.