Lương Sơn Bá đi ra khỏi khu hậu viện thì trời đã sập tối, nhà ăn từ sớm đã không còn thức ăn.
Lương Sơn Bá một tay ôm cái bụng xẹp lép vì đói, một tay ôm đàn, vẻ mặt xám xịt quay về ký túc xá.
Mã Văn Tài chặn lại Lương Sơn Bá, "Tại sao không đến?"
Lương Sơn Bá mệt mỏi nhìn Mã Văn Tài, không biết có phải ảo giác của bản thân hay không mà lại luôn cảm thấy Mã Văn Tài để ý nhầm người. (Kỳ: ý anh là lẽ ra MVT nên để ý CAĐ)
"Bị tiên sinh giữ lại, mới vừa về tới." Không phải ta không đi, mà là đi không được á, "Mã đại công tử đại nhân đại lượng tha thứ cho tiểu nhân đi."
Mã Văn Tài vừa nghe ít nhiều đã nguôi cơn giận, "Vậy sao lại ở đó lâu vậy?", đảo mắt nhìn cây đàn của Lương Sơn Bá, 7 sợi dây đàn đã được nối đầy đủ.
Lương Sơn Bá lập tức có cảm giác bị thẩm vấn, "Omh.... tiên sinh giúp ta đổi dây đàn, lúc sau lại bất cẩn làm đứt lần nữa, cho nên....." Thôi được, Lương Sơn Bá thừa nhận bản thân ở trước mặt Mã Văn Tài có chút không được tự nhiên, lý do là bởi vì ——-—— hắn ghét người giàu!
Mã Văn Tài gật gật đầu, "Sau này nhớ kỹ đừng tới trễ". Nói xong xoay người rời đi, bước đi tiêu sái.
Lương Sơn Bá: "......"
Thật cực khổ quay về tới phòng ngủ, Chúc Anh Đài đang ngồi đọc sách, Tứ Cửu và Ngân Tâm không biết đã đi đâu.
Chúc Anh Đài ngẩng đầu, nhìn thấy Lương Sơn Bá lập tức nhe răng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luong-chuc-chi-ho-diep-don-phi/220239/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.