Tôi tu từng lon, từng lon một, nhắm mắt, nhắm mũi lại mà tu cho sạch. Đến khi cảm thấy khung cảnh xung quanh mình bắt đầu quay cuồng thì mới dừng lại. Chưa đến mức mất ý thức, tôi cố giữ tay vịn ở mép bàn để bản thân đứng cho chắc, dơ ngón lên đếm từng lon rỗng một, ghi nhớ số lượng mà mình đã uống. Thầm khẽ nhếch môi lên cười.
Cố điều chỉnh lại biểu cảm và hành vi, cố gắng cầm cự với sự tỉnh táo cuối cùng, thẳng người, bước nhẹ trở lại bàn ăn.
Miệng Dũng vẫn đang nhai chưa dứt miếng thịt gà, hỏi.
" Đi lâu thế?"
Tôi ợ một tiếng nhỏ
" Tìm hơi xa!"
Hỏi xong cho có lệ Dũng lập tức quay lại đánh chén tiếp.
Tôi cúi gằm mặt xuống, cầm đũa gắp miếng rau gần nhất, nhai, nuốt một cách chậm dãi.
Đến khi không thể chịu đựng được nữa, cảm thấy được khung cảnh trước mắt đang xầm dần, tôi khẽ mỉm cười, sau đó là tầm nhìn thu nhỏ lại, tối om.
Tôi mơ màng, nửa chút tỉnh, nửa chút mê. Tứ chi như tê liệt, lười không muốn cử động. Chẳng biết thời gian đã qua bao lâu, là chậm hay nhanh. Nhưng tôi vẫn cảm nhận được sự thuyên giảm dần rồi đến mức lặng im của sự nhộn nhịp. Tựa như giữa tôi và thế giới này là sự tách biệt.
" Anh Quân, anh Quân,...!'
Tiếng Lam vừa gọi vừa lay người tôi dậy.
Mí mắt tôi lười biếng chẳng thèm muốn lay lấy một cái, dù cho mọi xúc giác với bên ngoài vẫn có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luon-luon-canh-ben/3712803/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.