Quân ơi, Quân!"
Tôi dụi mắt, lờ mờ tỉnh dậy.
Giọng nói cùng bóng hình quen thuộc dần hiện rõ ràng hơn.
Tôi giật mình, túm chăn, lui người lại.
Cái gì đây? Sao hắn vào được? Tôi khóa hết cửa rồi mà?"
Không dậy đi học à?"
Lúc này tôi mới hốt hoảng nhớ ra, bật dậy như cái lò xo.
Đúng rồi, phải đi học!
Nhưng tên Lâm lại kỳ lạ không chịu tránh ra cho tôi xuống giường.
Tôi bực tức." Cút ra!"
Hắn không nói gì cả, khuôn mặt vẫn âm trầm như mọi khi, dần dần tiến lại.
Tôi sợ hãi, muốn đưa tay phản kháng, đấm cho hắn phát.
Thằng cha này mới sáng sớm lại dở trò gì nữa đây?
Khuôn mặt gần như sát rạt, thì hắn lại ngồi xuống.
Tôi?
Lâm đặt hai tay giữ hai bắp đùi, khuôn mặt điển trai trắng trẻo cạ sát vào em trai tôi. Hắn mỉm cười, khuôn mặt hiện lên vẻ thỏa mãn biến thái.
Cái đùm má! Mặt tôi đỏ như quả cà chua ý thức muốn phản kháng nhưng thân thể không làm theo, cứ ngồi bất động mà giương mắt nhìn.
Lâm bắt đầu mở miệng.
Tôi xem hắn muốn nói gì.
" Phi phi phi...
Cái quần què gì vậy?
Bup!
Tiếng đồng hò báo thức kêu vang inh ỏi khắp căn phòng.
Tôi mệt mỏi vươn tay, tắt báo thức đi. Quay lại nằm phịch ra giường, đôi mắt thầm quầng mỏi mệt nhìn vào hai quyển truyện cạnh ngay bên gối.
Đúng rồi! Tôi đã thức gần như nguyên đêm để đọc nốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luon-luon-canh-ben/3701194/chuong-43.html