Nam nhân cao lớn im lặng đen mặt, Diệp Chi Châu cũng chỉ có thể thấp thỏm trầm mặc theo.
Thời tiết cuối đông đầu xuân nhiệt độ cũng không cao, lúc cậu ra ngoài, chỉ mặc một cái áo khoác mỏng. Bốn phía trong đình đều bị gió lùa, hơn nữa sau đó áo còn bị tiên hạc kéo loạn, chỉ cần có cơn gió nhỏ thổi qua liền trực tiếp làm cậu lạnh tới tận tim gan.
Trộm kéo kéo áo hy vọng không cần lọt gió nữa, cậu rụt rụt cổ không được tự nhiên nghiêng người, tránh đi ánh mắt nhìn chằm chằm của nam nhân cao lớn.
“Tiểu Châu.”
“Hả?”
Lại là trầm mặc.
Diệp Chi Châu quay đầu nhìn y, không hiểu vị Lâu đại thiếu gia này là muốn làm gì. Hai người mới gặp mặt lần đầu tiên, Tiểu Châu Tiểu Châu, có thể đừng gọi thân mật như vậy được không.
Đông Phương Thư cẩn thận nhìn từng biểu cảm của cậu, nhịn xuống xúc động muốn ôm người vào ngực, hỏi, “Anh tên là gì?”
Diệp Chi Châu ngoáy lỗ tai, “Anh đang hỏi tôi, anh tên là gì hả?”
Đông Phương Thư gật đầu.
“Lâu Thiên tiên sinh.” Diệp Chi Châu nhíu mày, vô cùng tự nhiên sờ cái gương nhỏ trong túi áo, lúc đụng đến nó thì sửng sốt một chút, thu hồi tay cẩn thận chọn lọc từ ngữ, “X2 vẫn chưa được chính thức phê duyệt là thuốc kiểu mới, có khả năng tôi vẫn chưa phát hiện ra có tác dụng phụ còn chưa biết tới, ngài có muốn ….. đi làm kiểm tra không?”
Đông Phương Thư đen mặt.
Diệp Chi Châu cảnh giác. Lâu Thiên này rốt cuộc là có ý gì,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luon-co-vai-chinh-vong-tuong-mo-rong-hau-cung/760008/chuong-152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.