Chương trước
Chương sau
“Ừ, phát hiện ra chút đồ thú vị.” Diệp Chi Châu vươn tay giúp hắn giữ vững bình sứ, sau đó vỗ vai của hắn, “Cho nên anh phải thận trọng, chuyện của Nhâm Xảo phỏng chừng vẫn chưa xong đâu. Em nghỉ phép cũng tốt, miễn cho sở nghiên cứu bị em liên lụy.”
“Không được, em nói rõ ràng mau.” Phương Nghi nhét bình sứ vào trong túi áo, đẩy tay cậu ra nghiêm túc hỏi, “Em đã phát hiện ra gì? Ý của em là mấy người muốn nhận thân lúc trước chính là Nhâm gia? Sau đó em bị tai nạn, Nhâm gia liền phái con gái mình chạy tới tổ hạng mục của em quấy rối?”
Diệp Chi Châu gật đầu, từ trong túi lấy ra một phần giám định đưa cho hắn.
Phương Nghi tiếp nhận đọc qua, khó thở vài giây rồi vuốt mặt, “Này thật sự là… Em nghĩ như thế nào lại đi thăm dò cái này?”
“Mục đích của Nhâm Xảo rất rõ ràng, mấy lời cô ta nói trong video theo dõi cũng rất khả nghi, đúng lúc ở chỗ em có tư liệu kiểm tra sức khoẻ của nhân viên mới vào trong tổ hạng mục cùng một ít mẫu xét nghiệm, liền đơn giản đối chiếu một chút.”
Thấy cậu nói nhẹ nhàng bâng quơ như thế, Phương Nghi nghe thì lại muốn quỳ xuống, “Em dám tự mình lấy mẫu máu của nhân viên trong tổ đi làm so sánh gen, em muốn ngồi tù sao! Hay là em muốn bị thầy mắng chết hả!”
Diệp Chi Châu hoàn toàn không sợ hãi, “Không phải là tự lấy, em đã xin phép, Nhâm Xảo cùng người trong viện đều đồng ý.”
Phương Nghi nhìn cậu giống như nhìn quái vật, “Em coi anh ngốc hay coi Nhâm Xảo ngốc hả! Nhâm Xảo đã nghỉ việc, cô ta sẽ đồng ý cho em lấy máu đi xét nghiệm sao? Theo tình huống hiện tại, nếu trong viện vẫn tiếp tục lưu giữ máu của cô ta cũng coi như trái pháp luật rồi!”
“Nhưng lúc trước khi vào tổ của em, cô ta đã ký giấy ủy quyền xét nghiệm.” Diệp Chi Châu chỉ chỉ xấp tư liệu thu thập được, vô cùng không biết xấu hổ nói, “Tất cả những thành viên đều phải ký giấy ủy quyền, là do viện nghiên cứu yêu cầu.”
Phương Nghi nhìn tư liệu dịch cải tạo gen x2, im lăng giây lát, hướng cậu dựng thẳng ngón cái, “Anh phục em rồi.” Hạng mục nghiên cứu gen sẽ khó tránh khỏi thí nghiệm nhân thể, trước khi chân chính đưa vào sử dụng, các thành phẩm phải được thí nghiệm vô cùng cẩn thận và rườm rà, có đôi khi nhất thời không tìm được mẫu máu và da của nhân thể, người của tổ hạng mục sẽ phải cung cấp miễn phí. Chuyện tiện tay lấy chút máu ở đầu ngón tay của đồng nghiệp để xem phản ứng của thuốc có ở khắp nơi, tuy rằng làm như vậy khẳng định sẽ bị thầy mắng là đầu cơ trục lợi …… Viện nghiên cứu dựa vào loại tình huống này nên đã tạo ra quy định đặc biệt, yêu cầu khi sản phẩm gen của tổ hạng mục tiến vào giai đoạn thí nghiệm thì tất cả các thành viên đều phải ký vào giấy ủy quyền. Cho nên hành vi của Diệp Chi Châu thật ra là hợp pháp, cho dù về sau Nhâm Xảo muốn truy cứu trách nhiệm, cậu cũng hoàn toàn có thể nói là lúc lấy mẫu thử so sánh vô tình lấy phải mẫu máu của cô ta ……
“Xác suất 50%, em cùng Nhâm Xảo là chị em, nhưng không cùng chi.” Diệp Chi Châu kết luận, chân thành nhìn Phương Nghi.
Phương Nghi bị cậu nhìn đến rụt người lại, lấy tư liệu chắn mặt, “Em nhìn anh làm gì, anh là thẳng nam, cho dù em nhìn anh đầy tình ý như vậy, anh cũng sẽ không cùng em một chỗ đâu, tiền thưởng thì có thể cho gấp bội, nhưng người thì không thể.”
Diệp Chi Châu cho hắn một ánh mắt xem thường, lấy tài liệu gõ tay hắn một cái, nói rằng, “Em là muốn nhờ anh giúp em điều tra Nhâm gia, tài nguyên nhân mạch của anh sẽ nhiều hơn một cô nhi là em, Nhâm gia tốt xấu gì cũng xem như là một đại gia tộc, em không có biện pháp điều tra, muốn anh trợ giúp thôi.”
Phương Nghi thu hồi tâm tư vui đùa, thở dài đưa tay vỗ vai cậu, cảm thán, “Đứa nhỏ này sao lại xui xẻo như vậy ….. Tra thì tra, để anh giúp em, không phải chỉ là một Nhâm gia mở xưởng thuốc thôi sao, nhìn xem anh của em sẽ nghiền ép nó như thế nào!”
Diệp Chi Châu nhịn không được cười cười, “Cảm ơn.” Tuy rằng Nhâm gia thua kém với các gia tộc khác, nhưng nếu muốn tra thì sẽ không đơn giản như Phương Nghi nói, nhưng phần tâm ý này của đối phương cậu sẽ nhớ kỹ.
Việc điều tra Nhâm gia liền nhờ vào Phương Nghi đi, còn bên này cậu cũng chỉ có thể tự mình thực hiện.
Sau khi được chính thức nghỉ phép cậu đã tới viện phúc lợi lúc trước đã thu dưỡng cậu, tìm tin tức thu dưỡng nhưng không phát hiện ra manh mối gì, sau đó trở về nhà cẩn thận tìm lại ghi chép trò chuyện lúc xảy ra tai nạn, nhưng vẫn không có kết quả. Phương Nghi có đề cập qua chuyện nhận thân lúc trước khi xảy ra tai nạn, vậy chứng minh cậu cùng thân nhân hẳn là đã từng liên hệ, nếu đã từng liên hệ, vậy liên hệ kia sẽ được lưu lai, nhưng hiện tại lại không phát hiện được gì.
“Sao lại quên mất chứ …..” Cậu đưa tay gõ gõ đầu, có chút nhụt chí. Trong khoảng thời gian này cậu đã thử nhiều phương pháp để tìm lại đoạn ký ức trước khi xảy ra tai nạn, có đôi khi hồi tưởng nhiều còn sẽ đau đầu, thật là khiến người ta vô cùng bất đắc dĩ.
[Nên nghỉ ngơi rồi.]
Cậu bỏ tay xuống lấy cái gương nhỏ ra, cười nói, “Rốt cục cũng nguyện ý để ý tới tao rồi sao, đúng rồi, nhắc nhở mày hiện ra ngày đó là gì thế? Nhân vật chính là có ý gì? Hình như mày còn nhắc tới Lâu Dật cùng Phương sư huynh, đã xảy ra chuyện gì?”
[Đang thu hoạch tư liệu kịch bản …… Thu hoạch thất bại. Đang kiểm tra trạng thái hồn kỳ …… Kiểm tra thất bại, hiện nay đã phát hiện được hai hồn kỳ, xin kí chủ tiếp tục cố gắng.]
“Toàn nói mấy câu tao không hiểu.” Diệp Chi Châu bỏ nó xuống, cầm bản ghi chép trò chuyện lên, “Sao lại không có, rốt cuộc ngày xảy ra tai nạn đã xảy ra chuyện gì ….”
Cái gương nhỏ nằm ở trên đùi cậu rung lên, tiếp tục hiện màn ảnh, [Nên nghỉ ngơi rồi.]
Diệp Chi Châu cười chọc nó, “Mày biến xinh đẹp đi tao liền nghỉ ngơi.”
Cái gương nhỏ an tĩnh, yên lặng biến màn ảnh thành bảy sắc cầu vồng, [Xin kí chủ nghỉ ngơi.]
Diệp Chi Châu bị nó chọc cười, cầm lên dùng sức hôn một cái, sau đó bỏ ghi chép xuống đi đến bên giường, để cái gương nhỏ ở bên gối, nhắm hai mắt lại, “Màn ảnh rất đẹp, cám ơn mày, ngủ ngon.”
Màn ảnh hiện lên một tầng sáng hồng nhạt rồi nhanh chóng biến mất, trong phòng an tĩnh lại.
Một tiên hạc từ khe hở cửa sổ thăm dò tiến vào trong, bay đến bên gối cúi đầu cọ cọ mặt Diệp Chi Châu, sau đó hóa thành tinh thần lực chui vào biển tinh thần lực của cậu. Trong lúc ngủ Diệp Chi Châu nhịn không được thoải mái rên rỉ ra tiếng, tinh thần lực lửng lơ ở bên ngoài trở nên thư thái hơn nhiều.
Cái gương nhỏ rung lên, vết rạn trên mặt gương nhạt đi một chút.
Trong phòng bệnh, lông mi của thanh niên tuấn mỹ nằm trên giường bệnh run lên, rồi mở mắt ra.
Truyện được edit và post duy nhất tại: https://shiye91.wordpress.com/.
Giữa trưa ngày thứ hai, Diệp Chi Châu bị thanh âm cuồng loạn của thông tấn khí đánh gãy mộng đẹp.
“Mình còn chưa kịp uống thuốc nữa …….” Cậu thống khổ bò lên, sờ thông tấn khí ở tủ đầu giường nhìn nhìn, bất đắc dĩ bấm nhận, “Sư huynh, mới sáng sớm tìm em làm chi vậy?”
“Anh cũng đã ăn cơm trưa xong rồi, còn em vẫn là sáng sớm a.” Phương Nghi tức giận khinh thường cậu, lập tức đưa ra một địa chỉ của bệnh viện, “Tên bệnh nhân của Lâu gia kia đã xảy ra một ít vấn đề, Lâu Dật phát thông tin tới đây chỉ đích danh em tới xem. Tuy rằng Lâu gia không tốt, nhưng em vẫn nên rút thời gian đi một chuyến đi, miễn cho chuyện bên Nhâm gia vẫn còn chưa rõ ràng, Lâu gia lại đâm thêm một cái.”
Diệp Chi Châu lúc này mới chú ý tới thái dương bên ngoài đã treo cao, ngây ngốc một lát rồi hỏi, “Có vấn đề? Xảy ra vấn đề gì?”
“Hình như là đầu óc bị hư thì phải.” Hiện tại Phương Nghi đối với Lâu gia là một vạn lần khó chịu, mở miệng chính là cay độc, “Hư thì hư đi, chúng ta cũng chưa từng cam đoan dùng x2 là có thể triệt để khôi phục. Em đi tới đó đừng nói nhiều, đứng ở xa nhìn một chút rồi đi về ngay, ngàn vạn lần đừng đề nghị gì cả, miễn cho bị giữ lại, hiểu chưa?”
Diệp Chi Châu nhíu mày, gật đầu ghi nhớ địa chỉ rồi hỏi chuyện điều tra Nhâm gia, sau khi có được thông tin thì đáp vài câu rồi ngắt truyền tin, sờ cằm. Đầu óc bị phá hư ….. Sao x2 lại có thể đem đầu óc người dùng phá hư chứ? Trong tác dụng phụ không có cái này mà ……
Cậu tràn đầy nghi hoặc đi đến bệnh viện, sau đó được Lâu Dật đang đứng đợi ở cửa kéo đến hoa viên trong khu đặc biệt của bệnh viện.
“Không phải là đi xem người bệnh sao?”
“Hiện tại người bệnh đang ở hoa viên.” Biểu tình của Lâu Dật vô cùng quái dị, mang cậu quẹo vào khúc cua hoa viên, dừng một chút rồi hỏi, “Diệp tiên sinh, tinh thần lực của cậu có cấp bậc 3S đúng không? Sẽ không dễ dàng bị người khác công kích đúng không?”
Cậu mê mang gật đầu, sau đó nghi hoặc hỏi lại, “Nhưng cấp bậc tinh thần lực của tôi cùng việc xem người bệnh có quan hệ gì? Anh còn chưa nói cho tôi biết người bệnh rốt cuộc có vấn đề gì …… Khoan đã, chẳng lẽ sau khi người bệnh sử dụng x2 thì tinh thần lực bị hao tổn?” Phương sư huynh cũng nói đầu óc người bệnh bị phá hư, chẳng lẽ nói đầu óc chính là tinh thần lực? Không lẽ x2 thật sự có tác dụng phụ mà cậu không phát hiện được sao?
Vẻ mặt Lâu Dật một lời khó nói hết, lại gian nan hỏi, “Diệp tiên sinh, tên của ngài là Chi Châu đúng không, Chi là trong chi hồ giả dã, Châu là trong cồn đất (=Châu)  trên nước đúng không?”
Cậu càng nghi hoặc, tiếp tục gật đầu, “Tôi nhớ rõ tôi có tự giới thiệu qua ……” Tiểu thiếu gia Lâu gia sao lại biến thành cổ quái và không lễ phép không đáng tin như thế chứ, hiện tại cậu bỏ về còn kịp không.
“Diệp tiên sinh.” Biểu tình Lâu Dật đột nhiên trở nên trịnh trọng, nhìn cậu nghiêm túc nói rằng, “Trước kia là tôi không hiểu chuyện chậm trễ ngài, còn xin ngài không cần so đo. Anh của tôi đang ở trong đình chỗ ngã rẽ kia, mời ngài.” Nói xong lễ phép kính cẩn làm tư thế mời.
“……” Hình như cậu đã ở trong lòng phun tào đối phương không lễ phép đi ….. Thái độ chuyển biến cũng quá nhanh rồi, thật giống như là cậu đột nhiên từ một bình dân biến thành người lãnh đạo quốc gia vậy ……
Cậu cứng ngắc theo phương hướng Lâu Dật chỉ đi vào đó, đi đến tiểu đình ở sau bồn hoa.
Hoa viên cuối đông đầu xuân thật sự không có gì để nhìn, cậu đi qua bồn hoa, thấy trong đình có một nam nhân cao lớn ngồi ở trên xe lăn đưa lưng về phía cậu, liền dừng bước sửa sang lại quần áo, sau đó mặc niệm Thanh tâm chú mấy lần, điều chỉnh biểu tình thành nghiêm túc tôn kính, tiến lên một bước lễ phép hỏi, “Xin hỏi là Lâu Thiên Lâu tiên sinh sao? Tôi là Diệp Chi Châu người phụ trách hạng mục x2, em trai ngài là Lâu Dật nói ngài sau khi dùng x2 có phản ứng không tốt —— “
Một tiên hạc bán trong suốt cao cỡ nửa người lớn đột nhiên từ sau đình bay ra, thẳng tắp đánh tới chỗ cậu.
Mấy lời còn lại nghẹn ở trong cổ họng, cậu cuống quít lui về phía sau muốn né tránh con tiên hạc có chút hung tàn này, nhưng lại chậm một bước, cái áo đã bị đối phương ngậm lấy, sau đó thân thể bị bay lên không rồi được đưa vào trong đình, sau khi đứng vững còn bị tiên hạc cọ loạn quần áo cùng tóc nữa.
…… Bộ có thù oán gì sao!
“Vì sao không đến tìm anh?”
Xe lăn chuyển lại đây, nam nhân ngồi ở phía trên ngửa đầu nhìn cậu, ánh mắt đen nhánh, chăm chú, còn che dấu một tia áp lực thống khổ, “Tiểu Châu, có phải em đã bắt đầu chán ghét anh, không muốn cùng anh ở một chỗ nữa sao?”
Đầu tiên là Diệp Chi Châu là bị diện mạo tái nhợt nhưng lại tuấn mỹ đến yêu dị của y làm kinh ngạc, ngay sau đó lại bị ánh mắt của y nhìn khiến trong lòng căng thẳng khó hiểu, cố gắng bình tĩnh lễ phép hỏi, “Xin hỏi là Lâu tiên sinh sao? Tên của tôi quả thật có chữ Châu, nhưng trước đó tôi chưa từng thấy qua ngài, cho nên ….. có phải ngài …… nhận sai người rồi hay không?”
Biểu tình của nam nhân cao lớn ngồi ở xe lăn trầm xuống, tiên hạc đang cọ loạn cậu thì cứng đờ, sau đó phì phì một tiếng hóa thành tinh thần lực biến mất không thấy đâu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.