Bởi vì kinh sợ, Diệp Chi Châu không tự chủ thả tinh thần lực ra. Cố Nghị nhíu mày, đưa tay đè lông cậu xuống, ôm cậu đến trước mắt nhìn nhìn, lắc đầu, “Rất gầy, phải béo thêm chút nữa.”
“Gâu gâu (béo sẽ giết thịt ăn hả)!” Diệp Chi Châu quơ vuốt trước mặt y, quyết định chờ đến khi cho mèo nhỏ ăn xong hoàn hồn đan cậu sẽ ăn biến hóa đan rồi trốn chạy, nam chủ Cố Nghị này quá nguy hiểm, cậu phải giữ khoảng cách!
Bởi vì cậu được Cố Nghị mang đi, nhân vật chính cũng bị xách lên. Như là đã nhận ra cái gì, hắn mở mắt ra nhìn về phía một người một cẩu đang hỗ động, trong mắt lần thứ hai hiện lên bóng ma.
[Cảnh cáo! Cảnh cáo! Kiểm tra cho thấy có năng lượng dị thường dao động, xin kí chủ chú ý! Xin kí chủ chú ý! ]
Tâm của Diệp Chi Châu lập tức buộc chặt, cố gắng khống chế thân thể không biểu hiện ra dị thường, sau đó nhanh chóng thu tinh thần lực đang tán loạn trong không khí khóa lại, thè lưỡi giả ngu.
“Nóng hả?” Cố Nghị túm lỗ tai cậu, sau đó nhìn nhân vật chính trong áo khoác, lắc đầu, “Mèo nhỏ không ăn được, cho nên không cần chảy nước miếng với nó, sắp tới cửa hàng thú cưng rồi, tao sẽ mua sữa bột cho mày uống.”
Bóng ma trong mắt nhân vật chính nhanh chóng nhạt đi, sau đó không lời gì để nói lắc lắc cái đuôi. Sao lại có cảm giác Cố Nghị không giống với điều tra, một chút trầm ổn khôn khéo cũng không có, ngược lại có chút ngu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luon-co-vai-chinh-vong-tuong-mo-rong-hau-cung/759983/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.