"Như em mong muốn." U Huỳnh nói, sau đó y thay đổi vị trí với Chúc Chiếu.
Ánh sáng màu bạc chỉ trong chớp mắt đã bao phủ cả bầu trời, loại khí tức giết chóc đột nhiên bạo phát.
Một cổ tinh thần lạnh như băng giống như đại dương mênh mông, quét qua toàn bộ rừng rậm Ngân Nguyệt, không, phải nói là toàn bộ đại lục.
Cho dù là đế đô ở xa ngàn dặm cũng có thể cảm nhận được loại rung động này.
Linh hồn mỗi người đều kịch liệt dao động, dù tu vi của bọn họ mạnh mẽ hoặc thấp kém, trong đầu đều có một ý niệm, đó chính là thần phục tuyệt đối.
Những người trong rừng rậm Ngân Nguyệt gần 3 người Lê Hi nhất càng là khắc sâu cảm giác bị chèn ép.
Nếu như Giang Lạc và Bạch Hổ vừa mới xuất hiện là bá đạo đế vương, tồn tại như Lê Hi và Chúc Chiếu - U Huỳnh lúc này chính là như các vị Thần hạ xuống không thể chống đối.
Tất cả ma thú đều nằm rạp xuống đất, cúi đầu thật sâu, còn các mãnh thú vừa mới ngang ngược càng là bị dọa sợ đến toàn thân run rẩy, khẽ động cũng không dám.
Cùng lúc đó, ánh sáng màu vàng ôn nhu xuyên thấu băng giá, ở trong bóng đêm phản chiếu một mảnh sáng lạn.
Toàn bộ người và thú được bao phủ trong ánh sáng màu vàng, vết thương đau nhức trên người đều được trị hết, ngay cả người hay thú đã tử vong cũng có thể sống lại.
Đất đai bị máu nhuộm đỏ cũng chậm rãi khôi phục lại màu sắc vốn có, mầm cây xanh nhạt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luon-co-tinh-dich-muon-cong-luoc-ta-2/200717/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.