Bầu không khí bên trong xe ngựa vừa khẩn trương lại ái muội.
Thiếu niên dung mạo tinh xảo không biết lúc nào đã tỉnh lại, đang ngồi trên người nam nhân ôn nhu.
Là Lê Hi và Chúc Chiếu.
Lúc này, ngón tay thon dài chậm rãi vuốt ve gò má Chúc Chiếu, miêu tả ngũ quan vô cùng tuấn mỹ của y.
Da thịt nhẵn nhụi cọ vào má, một tấc lại một tấc mang theo khiêu khích, nhưng vẻ mặt Lê Hi vẫn chỉ thuần khiết thưởng thức, không mang theo chút khinh nhờn.
"Ừm..." Chúc Chiểu hàng tỉ năm chưa có lần nào tim đập kịch liệt như thế, kịch liệt đến không cách nào kiềm chế bản thân.
Với y mà nói, Lê Hi giống như là loại rượu mạnh thượng đẳng nhất không nên dùng để uống, chỉ cần đặt ở một chỗ, loại hương vị nồng đậm này cũng đủ để cho y say mê.
Thậm chí mỗi cái liếc nhìn, mỗi nụ cười, nó giống như loại chất độc xâm nhập vào tận xương tủy, triền miên đến chỗ sâu nhất trái tim, tinh tế dày đặc, chỗ nào cũng bị chạm vào, cho đến thẩm thấu xâm nhiễm từng giọt máu trong huyết mạch.
"Đừng nhúc nhích!" Thả lỏng cơ thể, Lê Hi cảnh cáo nhéo mặt Chúc Chiếu, rúc vào trong ngực đầu tựa vào cổ y.
Hàm răng của hắn hơi dùng sức, lưỡi nhẹ nhàng liếm chỗ vết máu đã cắn, không nhẹ không nặng vuốt ve da thịt nơi đó.
Máu tươi đỏ thẳm dính một chút trên môi hắn, hắn dùng lưỡi liếm đi những vết máu trên môi, so với cây hoa hồng yêu dã còn mị hoặc chúng sinh.
"Chờ một chút..." Chúc Chiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luon-co-tinh-dich-muon-cong-luoc-ta-2/200716/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.