Đêm đã khuya nhưng Cổ Lăng Chiêu căn bản không cách nào ngủ được.
Gã vô cùng bất an.
Sau khi Y Tiên tiến vào tông miếu lúc chiều y vẫn luôn chưa đi ra, Ma Tôn cũng không biết đã đi đâu. Còn về Lê Hi lúc buổi sáng cường thế càng làm cho gã sợ hãi.
Dấu bàn tay trên mặt dưới tác dụng dược vật của Y Tiên đã tan đi phân nửa, nhưng cái loại sỉ nhục khắc vào trong xương cốt vẫn như cũ khiến gã cảm thấy đau đớn khó chịu.
Gã không cam lòng, rõ ràng người có thể chất Hỗn Độn chính là thiên đạo sủng nhi (con cưng của trời),nhưng lúc nào cũng bị cái tên phế vật tứ linh căn Bạch Cảnh Mặc nghiền ép, gã không thể nào tiếp thu được điều này.
Không biết dã qua bao lâu, cửa phòng ngủ bị người đẩy ra.
Ánh trăng sáng dọc theo cửa bò lên, cắt ngang mạch suy nghĩ rối loạn.
Cổ Lăng Chiêu quay đầu lại nhìn, là Ma Tôn.
"Mẫn Chi ca, ca đã đi nơi nào?" Cổ Lăng Chiêu không hài lòng hờn dỗi nói, giọng nói nhỏ nhẹ mang theo chút ủy khuất, hoàn toàn không phát hiện vẻ mặt khác với ngày thường của Ma Tôn.
Ma Tôn cũng không như trước niềm nở vui vẻ, ngược lại gương mặt bình tĩnh đi tới trước mặt gã.
Sắc mặt nam nhân cao lớn trắng bệch, mắt ưng càng thêm âm trầm hơn so với ngày thường, từng bước tiến lại gần mang tới cảm giác áp bách, giống như giây kế tiếp sẽ nuốt gã vào bụng.
"Mẫn Chi ca?" Cổ Lăng Chiêu rốt cuộc ý thức được có gì đó không thích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luon-co-tinh-dich-muon-cong-luoc-ta-2/200709/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.