Đêm trước yến tiệc sĩ tử, Lục Hầu ở chỗ kế phu nhân. Trước khi ngủ cả hai còn ôn tồn một buổi, tuy thân thể kế phu nhân bất tiện nhưng cũng không khiến Lục Hầu ủy khuất, ngược lại đem người phục vụ đến vô cùng sảng khoái, một đêm triền miên. Nhưng đến sau nửa đêm, Lục Hầu lại bị tiếng kêu sợ hãi của kế phu nhân đánh thức. Giống như là gặp ác mộng, sắc mặt ả tái nhợt, đầu chui vào lòng Lục Hầu, cơ thể run rẩy không ngừng rơi lệ. Mỹ nhân trong ngực đương nhiên là chuyện may mắn, dáng vẻ mảnh mai lê hoa đái vũ (Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái) cũng thực làm cho lòng ông thương xót. Nhưng kế phu nhân dưới đủ trò trêu đùa của ông vẫn có dáng vẻ muốn nói cảnh trong mộng lại thôi, rốt cuộc vẫn để Lục Hầu sinh lòng hoài nghi. Nhưng ả giữ kín như bưng, Lục Hầu dùng hết thủ bản lĩnh toàn thân cũng vẫn không nói, không thể làm gì khác ngoài mang theo nghi ngờ tiếp tục đi ngủ. Nhưng chỉ mới ngủ được một canh giờ, kế phu nhân lại giật mình tỉnh giấc, thậm chí bởi vì quá mức sợ hãi mà bắt đầu sốt. Thời gian mang thai như vậy là tối kỵ, nhưng đã là nửa đêm không thích hợp kích động thái y viện, đại phu thường dùng trong phủ lại nhìn không ra nguyên do, chỉ nói là tinh thần khẩn trương dẫn tới sốt cao, ngay cả thuốc cũng không dám kê, chỉ để cho tiểu nha hoàn dùng rượu ấm thay kế phu nhân xoa tứ chi. Rượu tinh khiết và thơm làm trong phòng càng thêm ấp, nhưng không cách nào xua tan được cơn sốt cùng lời nói mớ u ám làm người khác phải suy nghĩ nhiều của kế phu nhân. "Không, không... Đi ra, người gỗ, buông tha hài tử của ta!" Thanh âm yếu ớt mang theo sợ hãi run rẩy, ngón tay thon dài của ả nắm chặt mền, bởi vì dùng sức quá lớn, còn lộ rõ khớp xương, vô cùng kinh người. Mà trong giọng nói đứt quảng của ả, tiết lộ ra mấy câu cũng để cho trong lòng Lục Hầu sinh ra nghi ngờ. (Hạ: Diễn chuyên nghiệp dữ) "Người gỗ" "Hài tử" những chữ mấu chốt này tuy mơ hồ nhưng kết hợp lại làm cho Lục Hầu liên tưởng đến đồ vật không tốt -vu cổ. Án vu cổ tiên hoàng mười tám năm, chính là người gỗ gây rối loạn. Khi đó hậu cung tranh thủ tìm cảm, mưu đoạt hậu vị, cung tần mỹ nữ đều mưu lực chồng chất, mà vu cổ có thể dễ dàng lấy tánh mạng người ta, đường ngang ngõ tắt cướp đoạt số mệnh bị trắng trợn dẫn vào cung. Ngay cả bản thân tiên hoàng cũng bị hại. Vì vậy, sao khi mọi chuyện bùng nổ, hễ là người liên quan đến vụ án, nhẹ liên lụy đến cửu tộc, nặng tam môn liên đới, cũng đặc biệt thiết lập một luật riêng liệt vu cổ thuật vào nguyên tội ( nguồn gốc tội lỗi). Ma quỷ xui khiến, độc nhất là nhân tâm. Theo thời gian trôi qua, cơn sốt trên người kế phu nhân càng ngày càng nghiêm trọng, thậm chí còn có điềm báo sinh non. Đa qua mấy canh giờ, rốt cuộc tới khi trời tờ mờ sáng mới kêu thị tòng xuất môn thỉnh thái y, đại phu trong phủ dùng hết bản lĩnh toàn thân nhưng không có nửa phần chuyển biến tốt đẹp. Lời nói mê sảng cũng biến thành rên rỉ đau đớn khó nhịn, chăn dưới thân cũng dính vào màu máu. "Hầu gia, thái y khi nào sẽ đến? Phu nhân như vậy sợ rằng không ổn." Đại phu tỏng phủ châm chước nói với Lục Hầu. Lục Hầu cũng sốt ruột nhưng không có bất kỳ biện pháp nào. "Đi! Tìm người đi ra xem, khoảng cách ngắn như vậy sao thái y còn chưa tới?" Tùy tiện chỉ một tiểu tư sai người nhanh chóng đi tìm, Lục Hầu uống một hơi cạn sạch trà lạnh trong ly, tại chỗ đi qua đi lại, lo lắng không thôi. Đó là nhi tử ông đã đợi lâu, hiện tại nguy hiểm tánh mạng ông sao không thể lo? Đúng lúc này, một tiểu nha hoàn từ bên ngoài chạy vào, nhỏ giọng nói bên tai Lục Hầu. "Cái gì?" Lục Hầu biến sắc, sau đó lập tức kêu đại phu ra ngoài, nhưng lại không phát hiện kế phu nhân vốn nên hôn mê bất tỉnh trên giường, khóe môi câu ra một nụ cười chiến thắng. Ngón tay bên người ả lặng lẽ làm một thủ thế. Thế cục nhằm vào Lê Hi đã bắt đầu, kế tiếp, chính là thời cơ thu lưới tốt nhất. Trong lòng ả kích động không thôi, giống như năm đó thiết kế trưởng tỷ chết sớm, tiền phu chết oan, càng gay cấn ả càng phấn khích khó nhịn. Vinh quang, địa vị vốn đều dựa vào máu tươi, thi cốt chồng chất. Mà mục tiêu ả đinh trước, là hưởng hết tất cả vinh hoa phú quý. Lục Vân Hi, mẫu thân ngươi đã đứng trên hoàng tuyền, cho nên, ngươi cũng đừng để cho nàng đợi quá lâu. "Đều là lỗi của nô tỳ, trước đó nhị gia vô duyên vô cớ kêu ta đưa bức họa tới, nô tì còn tưởng ngài ấy quan tâm phu nhân cho nên mới đi đưa. Sau đó cảm thấy chuyện có chút không hợp, nhưng cũng không thấy gì. Nghĩ đến trước đó dù nô tì phụ trách quét tước, nhưng nhị gia cẩn thận, xưa nay không để cho đám người chúng ta lại gần, tại sao lại kêu nô tì làm việc? Cho tới hôm nay bất ngờ nghe được hai tỷ tỷ đi theo nhị gia nói chuyện phiếm mới biết được thâm ý trong đó. Thì ra tranh không có vấn đề, nhưng trong trục cuốn lại có thứ gì đó, bên trong lại..." Hít sâu một hơi, nha hoàn lén nhìn Lục Hầu lấy dũng khí nói tiếp:"Bên trong lại là vật khiến nữ nhân xảy thai!" Đại phu hít một hơi khí lạnh, lấy qua trục cuốn, chỉ mới đưa tay đụng đã nghe đến mùi thơm lạ lùng ở trên. Đại phu nháy mắt phân biệt ra được dược vật bên trong, sắc mặt cũng thay đổi. Thời khắc này sắc mặt Lục Hầu đã đen tới cực điểm, ông hung hăng quăng bức họa xuống đất. Bức họa đập vào gạch bạch ngọc, nhất thời chia năm xẻ bãy, mà dược vật cũng rơi ra đầy đất. "Tốt, tốt, cái tên bất hiếu dám thí mẫu sát đệ!" Ngực Lục Hầu kịch liệt phập phồng, kế tiếp tiểu tư hồi báo càng làm cho ông tức đến đỏ mắt. "Hầu gia, chúng ta ở trong viện phu nhân tìm được vật này!" Lục Hầu giương mắt nhìn vật trong hộp gỗ tiểu tư đang cầm, đó là vật đủ để toàn gia Lục gia bị diệt, là người gỗ vu cổ thuật. Trầm mặc, bầu không khí tiền sảnh Huyên Lang Viện nhanh chóng đông cứng. Tất cả mọi người có mặt đều cúi đầu quỳ dưới đất, trong mắt tràn đầy kinh hoảng, hận không thể lập tức làm bản thân biến mất, tránh khỏi mất tính mạng oan ức. Mà Lục Hầu không ngừng đi qua đi lại, sắc mặt đỏ lên, ngực phập phồng, trong mắt dâng lên tơ máu. Bâu không khí quanh thân trở nên tĩnh lặng, thậm chí có một tia tử khí, chỉ có tiếng bước chân của Lục Hầu, giống như cước bộ của tử thần. Thị nữ nhát gan không nhịn được mà khóc thút thít, ngay cả tiểu tư tâm phúc Lục Hầu cũng đổ mồ hôi lạnh. Vu cổ, đây là tội lớn toàn gia rơi đầu, mệnh chỉ có một, ai mà không sợ? Là nô tài, sống hay chết, cũng chỉ là một câu nói của chủ tử. "Hầu gia, thái y tới!" Tiểu tư đi thái y viện mời thái y cuối cùng trở về, nhưng lại bị bầu không khí đáng sợ trong phòng hù dọa. Không đợi hắn nói xong, trong phòng liền truyền ra tiếng kinh hô của nha hoàn sao đó chính là tiếng khóc than tê tâm liệt phế. Đại nha hoàn thiếp thân bên người kế phu nhân máu đầy tay từ bên trong chạy ra, khóc quỳ xuống:"Phu nhân, phu nhân sảy thai." Tin tức đột nhiên tới làm cho Lục Hầu trợn to mắt, sau đó khó thở trực tiếp ngã xuống ở đại sảnh. - --------------------------------- Mà Hàm Chương Các bên kia, thị tòng song nhi thiếp thân Lê Hi cũng nhận được tin tức, nói, Lục Hầu bị mẫu tử kế phu nhân che mắt, muốn âm thầm giết chết Lê Hi. Song nhi mới đầu cũng không quan tâm, nhưng khi tin tức kế phu nhân sảy thai truyền tới, thị vệ Lục Hầu phái tới bao vây Hàm Chương Các, cậu cũng bắt đầu luống cuống. Cẩn thận dò hỏi một phen, sau khi biết rõ nguyên do, cậu mua chuộc thị vệ lặng lẽ rời khỏi Hầu phủ đi tới nhiếp chính vương báo tinh. Không ngờ tới nhất cử nhất động của cậu sớm nằm dưới sự theo dõi của người khác, mà sau khi cậu rời đi, rương quần áo của Lê Hi bị người không biết từ lúc nào ẩn giấu bịch kim màu trắng bên trong.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]