Rốt cuộc là ai? Lại có thể được nhiếp chính vương đối đãi cẩn thận như vậy?
Mọi người không khỏi xôn xao, tất cả đều tò mò.
Nhưng cũng không lấy được chút manh mối nào từ xe ngựa này.
Màn che xe ngựa màu xanh thoạt nhìn hết sức bình thường, ngay cả ngựa kéo xa cũng không phải bình thường.
Hoàn toàn không có dấu hiệu thế gia, không có phô trương quyền thế, dù nhìn từ chỗ nào, đều không tìm được manh mối gì.
"Chẳng lẽ là vị đại nho đã ở ẩn hiếm thấy ở kinh thành?" Mọi người trong phòng lòng đầy nghi hoặc.
Mà đúng lúc này, song nhi thị tòng ngồi trên càng xe (kế chỗ ngồi của phu xe (?)) vén rèm lên, nhỏ giọng nói:"Gia, đến rồi."
Mọi người vội vàng mở to mắt, chỉ sợ hụt mất.
Chỉ thấy, một thiếu niên trang phục học sĩ màu trắng từ trong xe đi ra. Không giống với mọi người não bổ hoa lệ khoa trương như vậy. Thiêu niên trông lạnh lùng, mang theo nghiêm nghị cùng ngạo khí.
Dung mạo mỹ lệ, độc nhất.
Một đôi mắt trong veo như ngọc bích trong hàn đàm, không dính chút dung tục thế gian.
Trong lúc giơ tay nhấc chân cũng mang theo ưu nhã khắc từ trong khung, phong nhã tài hoa.
Chỉ mới vừa đối mặt, đã làm cho ánh mắt mọi người không tự chủ được tập trung lên người hắn, lại đem những sĩ tử trong tiền sảnh so với hắn.
"Tiểu chủ tử, chủ tử có lệnh, để cho nô tài trực tiếp đưa ngài tới tiền thính." Môn nhân thay đổi thái độ xa cách khi chiêu đãi người khác lúc nãy, vô cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luon-co-tinh-dich-muon-cong-luoc-ta-2/1323311/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.