Tân hôn ngày đầu tiên, thời tiết rất tốt.
Ánh mặt trời chiếu vào cửa sổ nhỏ, rèm cửa cũng bởi vì gió thổi mà nhè nhẹ phẩy, chậm rãi bay trong không trung. Khắp nơi đều là vầng sáng thật nhỏ, đường cong nhu hòa.
Trong phòng rất yên tĩnh, Lệ Sâm sớm đã tỉnh, anh hô hấp nhẹ nhàng rất sợ đánh thức Nam Ca vẫn đang còn ngủ say.
Nàng làm một tiểu Zombie thích ngủ, thời gian mỗi ngày ngủ cơ hồ đều là cố định, mà tối hôm qua ngủ quá muộn cho nên đã đến thời gian nên rời giường cũng chưa tỉnh lại.
Lệ Sâm cùng Nam Ca có ba ngày nghỉ kết hôn, ba ngày này căn cứ vẫn tiếp tục hoạt động, chỉ là bọn họ không tham dự hành động vây quét đó thôi.
Thời điểm buổi sáng anh vốn nên ra ngoài đi một vòng, đưa những người có dị năng khác rời căn cứ. Nhưng nhuyễn ngọc ôn hương trong ngực, anh coi như là có tự chủ lớn hơn nữa cũng không thể đứng dậy được.
Dùng ánh mắt tinh tế phác hoạ mặt mày người trong lòng. Thời điểmcô ấy ngủ rất yên tĩnh ôn nhu. Tối hôm qua sau khi giúp cô xử lý xong lại không mặc quần áo cho cô, giờ phút này vợ của anh chôn cả thân thể vào trong chăn, Lệ Sâm chỉ có thể thấy cái cổ trơn bóng của cô.
Vươn tay, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm một cái, dấu vết tối hôm qua bị chính mình làm ra đã biến mất không thấy gì nữa. Làn da chỗ đó một lần nữa trở về trạng thái trắng nõn nhẵn nhụi.
nói đến năng lực tự lành của cô, thật sự là rất khủng bố. Hệ tinh thần cấp bảy, lại là thể chất Zombie, về sau nếu như thăng cấp thành cấp tám thì không biết lại có thay đổi gì nữa đây.
Cứ như vậy si mê nhìn chằm chằm Nam Ca
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luon-co-nhan-loai-muon-chan-nuoi-toi/2254752/chuong-163.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.