"Thịt này đã qua xử lý, mọi người có thể yên tâm ăn." Diệp Thiệu bảo đảm hai lần, Tân Vũ Hoa liền đứng dậy: "Tôi đến trước đi!"
Cậu kẹp lên một khối thịt thả vào trong miệng, thời điểm nghiền ngẫm con mắt đều sáng cả lên.
Nhanh chóng nuối miếng thịt xuống, cậu quay ra hướng tới Diệp Thiệu giơ ngón tay cái lên: "Bác sĩ Diệp, anh thật sự là lợi hại mà. Thịt này ăn quá ngon ý!"
Diệp Thiệu ha ha cười một tiếng: "Ăn ngon đó cũng là công lao của đầu bếp, tôi chỉ là lấy đi độc tố bên trong mà thôi."
Vừa nhìn Tân Vũ Hoa ăn cũng không có việc gì, những người khác cũng không chịu ngồi yên, ào ào vọt lên muốn đoạt thịt.
Nam Ca cùng Lệ Sâm đứng ở ngoài đoàn người, cô còn nói cùng Lệ Sâm: "không trách được lúc trước Diệp Thiệu để cho em mang giúpanh ta mấy con động vật biến dị trở về, hóa ra là vì nghiên cứu này. Thịt kia nhìn thật ngon nha..."
"Sao thế, em cũng muốn ăn một miếng sao?" Lệ Sâm ôm eo cô hỏi.
Nam Ca hì hì lắc đầu: "không phải đâu, " cô ngẩng đầu, Lệ Sâm có thể từ trong con ngươi màu đen của cô nhìn thấy bản thân: "Em còn cảm thấy hứng thú với anh hơn một chút."
Lệ Sâm ý tứ sâu xa cười cười: "Vậy lát nữa về phòng liền cho em ăn no."
Lệ Ngạn cùng Tần Mộ Yên đứng ở bên cạnh bọn họ, giả vờ là cái gì cũng không nghe hiểu...
Yến hội tiến hành được một nửa lại có người đến thông báo nói ngoài cửa cơ sở chính có người tự xưng là bạn của Nam Ca tìm lại đây.
Nam Ca cùng Lệ Sâm lúc này còn đang mời rượu đâu, vừa nghe nóinhư thế đều nghi hoặc nhìn nhau.
Bạn cô á? Sao cô lại không nhớ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luon-co-nhan-loai-muon-chan-nuoi-toi/2254751/chuong-162.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.