Hóa ra đây chính là cảm giác được người khác bảo vệ cảm giác nha, thật sự rất tốt.
thật ra vừa mới nãy Nam Ca muốn giết Mạnh Nham là thật, mặc dù căn bản là cô không thấy tức giận với Mạnh Nham. Người như vậy mới không đáng đâu.
Chuyện cô không nghĩ tới, chỉ là Lệ Sâm có thể bảo hộ mình như vật. Cho dù cô không biết rõ đến cùng lai lịch của bản thân như nào, tương lai sẽ ra sao. một khắc này cô thật lòng nguyện ý đi theo bên cạnh anh.
Con người này có thể cho cô cảm giác an toàn trước đây chưa bao giờ có.
Lệ Sâm thấy Nam Ca thủy chung luôn không lên tiếng, khẽ buông lỏng vòng tay chút ít, nâng cái cằm cô lên hỏi: "Em đangsuy nghĩ gì vậy? Hử?"
Nam Ca chớp chớp đôi mắt đen như viên đá Obsidian, vẻ mặt ngây thơ trên mặt khiến người ta không đành lòng cự tuyệt: "Lệ Sâm, Về sau anh sẽ tốt với tôi nữa chứ?"
Lệ Sâm mặc dù trong chớp mắt nghi hoặc, nhưng vẫn trả lời: "sẽ."
Vì vậy tiểu Zombie nào đó lại bắt đầu được voi đòi tiên, một bên nhẹ nhàng lôi kéo tay áo anh, một bên hồn nhiên nói: "Vậy về sau mỗi ngày anh đều chăn nuôi tôi sao?"
Lệ Sâm lại cười nữa: "Chăn nuôi. Cho em ăn no."
Nam Ca ha ha cười một tiếng, một khắc này đã hoàn toàn bỏ xuống tâm tư trốn đi: "Vậy chúng ta đã nói tốt lắm nha? Nếu mà anh không nuôi tôi no thì tôi bỏ chạy luôn đó."
Lệ Sâm nhéo nhéo chóp mũi cô: "Em dám."
không còn là giọng nói đã từng uy hiếp cô, thậm chí trong con ngươi anh cũng tràn đầy ôn hòa.
Nam Ca từ trong mắt anh có thể nhìn thấy khuôn mặt bản thân. mỹ lệ cực kỳ, đã không có cái gì khác biệt với loài người. Nhưng cô vẫn không phải là loài người, cũng không muốn làm con người.
cô chỉ hy vọng làm một con Zombie an lặng yên tĩnh, sau đó tìm người có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luon-co-nhan-loai-muon-chan-nuoi-toi/2254630/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.