“Quý Xuyên! Không ngờ học sinh giỏi như cậu cũng có thời gian tới đây.”
“Quý Xuyên! Tới ngồi đây này!”
“…”
Đám người lập tức trở nên ồn ào, bên phía các cô gái thì xen lẫn hết tiếng bàn tán này đến tiếng bàn tán khác.
Ánh sáng trong phòng hơi mờ.
Ngoài màn hình vuông trên tường thì chỉ có một chiếc đèn led xoay màu sắc sặc sỡ trên đỉnh đầu, phát ra vô số tia sáng hình tròn nhiều màu sắc, chiếu vào mọi ngóc ngách trong phòng như một khẩu súng máy.
Trong một khoảnh khắc nào đó, một tia sáng lướt qua mặt anh.
Không hề đề phòng, Lạc Tinh Tinh va thẳng vào đôi mắt đen láy của Quý Xuyên. Nụ cười vẫn còn sót lại trên gương mặt cô bỗng cứng đờ không nhúc nhích. Các bạn học nhiệt liệt hoan hô, rõ ràng ở gần bên tai nhưng lại như thể xa tận cuối chân trời.
Hình như anh cao hơn rất nhiều.
Khi mới đến cửa, đỉnh đầu sắp đụng tới khung cửa trên.
Áo sơ mi ngắn tay màu đen đơn giản kết hợp với áo thun trắng ở bên trong, lông mày đen, con ngươi màu nâu sẫm ẩn dưới hàng mi dày, khóe mắt trái có một nốt ruồi màu đen, khóe miệng hơi nhếch lên, cả người mang dáng vẻ lịch sự nhưng lại xa cách.
So với hồi cấp ba, cảm giác ngây ngô trẻ trung trên người anh đã phai dần đi,
Đường nét càng thêm lạnh lùng kiêu ngạo.
Trong căn phòng tối tăm này, anh như mang theo ánh sáng mà tiến vào.
Họ chỉ nhìn nhau khoảng ba giây.
Lông mi của Lạc Tinh Tinh run run, cô quay đầu đi, không nhìn anh nữa.
Quý Xuyên mỉm cười chào hỏi mọi người, sau đó ngồi lên chiếc ghế sofa nhỏ ở gần cửa.
Vừa khéo đối diện với sofa Lạc Tinh Tinh ngồi.
Kỳ thực khi Từ Điềm Chân nhìn thấy người đến là Quý Xuyên, cô ấy hoàn toàn ngơ ngác. Cả năm lớp 10 anh chưa từng tham gia vào bất cứ hoạt động tập thể hay buổi tụ họp nào của lớp.
Và hôm nay chỉ là một buổi họp lớp vô cùng nhàm chán.
Vậy mà anh lại tới?
Lại còn chào hỏi mọi người?
Thấy Lạc Tinh Tinh quay đầu, Từ Điềm Chân nghĩ cô cũng sốc, cô ấy thấp giọng hỏi: “Có sốc không? Có bất ngờ không? Vậy mà người này lại tới?”
Trong lòng Lạc Tinh Tinh rối bời, cô nói hùa theo cô ấy: “Có... rất sốc, rất bất ngờ.”
“Nhưng mình nhớ nhà của Quý Xuyên ở quận Giang Hành mà nhỉ... Nếu đi tàu điện ngầm tới đây, ít nhất cũng phải đi hai mươi mấy trạm đấy! Hơn nữa bây giờ đã muộn, chơi chưa được bao lâu đã phải về...”
“Này, cậu nói... Tinh Tinh, cậu nghĩ gì đấy? Cậu cầm ngược điện thoại kìa.” Từ Điềm Chân vừa xoay đầu đã thấy Lạc Tinh Tinh đang cúi đầu ngẩn ngơ nhìn điện thoại.
Từ Điềm Chân vừa mở miệng đã bị lớp trưởng đi tới trước mặt Lạc Tinh Tinh ngắt lời: “Tinh Tinh, tới cũng tới rồi... À thì, cậu cũng hát mấy bài đi, đừng cứ nghe mọi người hát mãi!”
Nói rồi trực tiếp nhét micro vào tay cô.
Trước mắt Lạc Tinh Tinh vốn đã ít ánh sáng, anh ta đứng như vậy khiến khung cảnh trước mắt cô tối sầm lại.
Nghĩ đến giọng hát không đủ “năm âm” (*) của mình, cô nhẹ nhàng từ chối: “A, thôi, các cậu hát đi... Mình không biết hát, dễ lạc nhịp!”
(*)Năm âm thanh chính của nhạc cổ là cung, thương, chủy, giốc, vũ; tương ứng với năm nốt nhạc “Đồ, Rê, Mi, Son, La”.
Khương Võ vẫn không bỏ cuộc, anh ta nở nụ cười: “Hát mấy bài đi mà! Mọi người đều hát bừa...”
Anh ta còn quay đầu lại nhìn các bạn học: “Mọi người muốn nghe nữ thần hát không?”
Mấy người đang hóng hớt lập tức hùa theo: “Muốn! Nữ thần hát một bài đi mà!... Đúng vậy, chưa nghe Tinh Tinh hát bao giờ!”
“Ờm …thật đấy, không lừa mấy cậu đâu, mình hát không hay thật.” Lạc Tinh Tinh không biết phải làm sao.
“Ôi chao, Tinh Tinh hát lạc nhịp thật đó.” Từ Điềm Chân không nhịn được nữa, cô ấy đứng dậy tự đề cử chính mình: “Hay là để mình hát cho mọi người nghe một bài nhé... Tuy mình hát cũng không hay, nhưng nếu mọi người muốn nghe...”
Dứt lời, cô ấy định cầm lấy micro trong tay lớp trưởng.
Không ngờ lại bị một bàn tay phía sau lớp trưởng duỗi tới lấy trước: “Nếu mọi người muốn nghe thì tôi sẽ hát một bài.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Bàn tay kia cầm lấy micro, bước tới chọn bài “Điều em không biết” của Vương Lực Hoành.
Là Quý Xuyên.
Trong bóng tối, những tiếng cười lập tức vang lên.
Suy cho cùng, ai lại không muốn xem cảnh anh hùng cứu mỹ nhân lần nào cũng đúng chứ?
“Nữ thần không hát... thì có nam thần hát, hôm nay bọn mình cũng coi như may mắn rồi!”
Không biết ai lên tiếng giải vây, lớp trưởng chán nản ngồi xuống, sự chú ý của mọi người lại chuyển sang Quý Xuyên.
Từ Điềm Chân ghé vào tai Lạc Tinh Tinh, tổng kết một cách sâu sắc: “Cuối cùng bây giờ mình cũng biết tại sao có một vài tên rất tệ, nhưng vẫn có rất nhiều cô gái tự hiến dâng.”
Đó là do mẹ nó ai có thể kiềm chế được khi thấy gương mặt này chứ?
Lạc Tinh Tinh: “...”
Có người còn nghĩ gì nói đó.
Lúc này khúc nhạc dạo vang lên, tất cả mọi người đều yên lặng, cả căn phòng tràn ngập không khí lãng mạn, Quý Xuyên ngồi trên sofa, mắt nhìn chằm chằm vào màn hình, nhẹ nhàng cất tiếng hát:
“Con bướm chớp mắt vài lần mới học được cách bay lượn, bầu trời đêm rải đầy sao nhưng được mấy ngôi sao rơi xuống đất...”
Khác với giọng hát uyển chuyển và trầm bổng của Vương Lực Hoành, giọng hát của Quý Xuyên nhẹ nhàng tinh tế. Trong lúc ngẩn ngơ, Lạc Tinh Tinh cảm thấy toàn bộ gió đêm ở Nghi An đang thổi nhẹ vào tai cô.
“...Có rất nhiều điều em không biết...”
Kỳ thực Lạc Tinh Tinh biết bài hát này.
Vào năm nhất đại học có một đàn anh tỏ tình với một cô gái ở dưới ký túc xá, lúc đó đàn anh đã hát bài này.
Chẳng qua anh ấy hát lạc nhịp, Lạc Tinh Tinh còn dựa vào cửa sổ tức giận phàn nàn: “Haiz, lời bài hát hay như thế, đúng là uổng phí.”
Vậy còn anh, Quý Xuyên?
Tại sao anh lại hát bài này?
Vì cô gái tên Lý Thi Ngữ kia sao?
...
Khi bài hát kết thúc, bọn người vẫn còn say sưa trong đó.
Hoàng Thịnh Đào thấy rất hài lòng, hào hứng khen mấy câu, kéo suy nghĩ đang bay xa của Lạc Tinh Tinh lại.
“Ôi, quả nhiên ông trời không công bằng! Quý Xuyên, cậu đẹp trai lại học giỏi, còn thừa hưởng tế bào âm nhạc của mẹ cậu... Cậu cứ nvậy bọn mình biết sống kiểu gì đây?”
Vừa dứt lời, cả căn phòng lập tức chìm vào im lặng.
Cả trường trung học số 1 Nghi An đều biết, mẹ của Quý Xuyên là ca sĩ Nhiếp Vi nổi tiếng khắp cả nước. Nhưng lúc anh học cấp hai thì bố mẹ anh đã ly hôn, sau đó Nhiếp Vi tái hôn và ra nước ngoài.
Điều này không phải bí mật.
Nhưng dường như mọi người đều đã giao kèo ngầm, trước giờ chưa từng nhắc tới.
Trong lúc im lặng, có người ho một tiếng, Hoàng Thịnh Đào phản ứng lại, anh ta gãi cổ: “Quý Xuyên, ừm, mình không cố ý nhắc tới đâu... Cậu đừng để bụng nhé!”
Lạc Tinh Tinh quan sát vẻ mặt của Quý Xuyên trong bóng tối. Đáy mắt anh chỉ mịt mờ trong chốc lát rồi lại trở lại bình thường, anh khẽ cười: “Không sao.”
Một lát sau, trong phòng lại vang lên tiếng hát karaoke gần như là gào thét.
Bị tra tấn suốt đêm, cuối cùng tai cô cũng không chịu nổi nữa.
Lạc Tinh Tinh quay đầu bảo: “Chân Chân, mình đi vệ sinh một lát. Tiện thể ra ngoài hít thở không khí.”
Từ Điềm Chân: “Cần mình đi cùng cậu không?”
“Không cần, mình đi một lát rồi về.”
Lạc Tinh rón rén đi tới cửa rồi mở cửa ra ngoài.
Khi cô bước ra ngoài, khóe mắt vô tình liếc qua Quý Xuyên ngồi ở cửa. Anh đang cúi đầu nhìn điện thoại, nhưng hình như màn hình đen xì. Cô cũng không nghĩ nhiều, có lẽ là cường lực chống nhìn trộm.
Nhiệt độ ở hành lang cao hơn trong phòng một chút, khung cảnh cũng sáng sủa hơn. Lạc Tinh Tinh tìm được nhà vệ sinh nữ rồi đi vào một phòng sạch sẽ.
Hai phút sau, cô ra khỏi phòng vệ sinh.
Mới vừa ra tới cửa, cô đã thấy Quý Xuyên đi ra từ nhà vệ sinh nam đối diện. Cửa nhà vệ sinh nam và nhà vệ sinh nữ của KTV này đối diện nhau, ở giữa chỉ cách hai cái bồn rửa tay đặt cạnh nhau.
Quý Xuyên cũng thấy cô.
Hai người dừng lại ở cửa.
Phía trên bồn rửa tay có đèn tròn khiến khu vực này sáng sủa hơn nhiều. Đột nhiên bại lộ dưới ánh đèn sáng như vậy, Lạc Tinh Tinh bỗng không biết nên làm gì, tay trái nắm chặt một góc váy phía sau lưng.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Ở trong phòng, cô còn có thể trốn ở chỗ tối, che giấu cảm xúc trên mặt.
Nhưng giờ phút này giống như xé bỏ lớp ngụy trang cuối cùng, Quý Xuyên đang đứng ngay trước mặt cô. Ánh mắt anh dừng trên khuôn mặt cô một cách công khai, cô không thể trốn tránh, chỉ có thể giả vờ bình tĩnh, cố gắng hết sức để trông tự nhiên hơn.
Mới vài giây trôi qua nhưng Lạc Tinh Tinh lại cảm thấy lâu như đã qua mấy mùa xuân thu.
Do dự một lúc lâu, cô vẫn lấy hết can đảm và giơ tay chào hỏi, giọng nói căng thẳng: “Hi.”
Không được đáp lại.
Lạc Tinh Tinh thất vọng cụp mắt xuống.
Tuy tự mình nghe thấy được nhưng cô không dám chắc đối phương có để ý hay không. Hành lang yên tĩnh, có thể nghe thấy tiếng hát vọng ra từ phòng karaoke ở hai bên.
Ánh mắt của Quý Xuyên di chuyển đến đôi mắt của cô rồi đến má quả táo hơi ửng đỏ do ánh sáng chiếu vào.
Khi Lạc Tinh Tinh đang xấu hổ, cô bỗng nghe thấy anh nói: “Lâu rồi không gặp.” Ngừng hai giây, anh lại chậm rãi nói ba chữ: “Lạc Tinh Tinh.”
Ấn đường của Lạc Tinh Tinh nhướng lên, độ cong nhỏ đến khó phát hiện.
Rất nhanh sau đó, cô điều chỉnh nhịp thở, giả vờ bình tĩnh nhìn anh.
“Lâu rồi không gặp.”
“Quý Xuyên.” —— Có điều, cô không nói ra hai chữ này.
Lạc Tinh Tinh cảm thấy, nếu cô cũng gọi tên của anh thì sẽ có ảo giác như người yêu gặp lại nhau sau nhiều năm.
Trong lòng cô có một âm thanh không ngừng vang lên: Lạc Tinh Tinh, mày nghĩ gì đấy? Mau tỉnh lại đi, đừng nằm mơ nữa.
Quý Xuyên vẫn nhìn cô.
Ba giây sau.
Lạc Tinh Tinh mím môi, xoay người mở vòi nước ra.
Quý Xuyên cũng vặn vòi nước theo. Tiếng nước ào ào phá vỡ sự yên lặng giữa hai người, cái gương treo bên trên bồn rửa tay phản chiếu gương mặt đang cúi xuống của anh.
Tuỳ tiện rửa tay mấy cái, Lạc Tinh Tinh tắt vòi nước, nhanh chóng rút giấy, nhân lúc người bên cạnh vẫn đang rửa tay liền chạy mất dạng.
Quý Xuyên quay đầu nhìn cô, hành lang chỉ còn lại bóng dáng góc váy tung bay.
Lạc Tinh Tinh không biết tại sao mình phải chạy, cô không chào hỏi đã bỏ đi, đây cũng không phải phong cách thường ngày của cô. Nhưng nếu không chạy, cô sợ trái tim của mình sẽ nổ mạnh vào giây tiếp theo.
Cửa phòng karaoke.
Tiếng hát trong phòng đã nhỏ dần, từng tiếng cười đùa vọng ra.
“Tinh Tinh, cậu về rồi à?” Cửa vừa mở ra, ánh mắt của Khương Võ đã dán chặt vào Lạc Tinh Tinh: “Vừa rồi bọn mình đang nói đến cậu đấy.”
“Nói đến mình? Mọi người nói gì về mình?”
Lạc Tinh Tinh ngồi lại chỗ cũ với vẻ mặt vô cảm. Trải qua cảnh tượng vừa nãy, lời nói đùa của họ dường như cũng không có tác dụng gì với cô.
“Bọn mình nói ——”
Lời nói của Khương Võ bị tiếng mở cửa cắt ngang, Quý Xuyên mở cửa đi vào, ngồi lại chỗ cũ.
Khi không có sự quấy rầy nữa thì Khương Võ mới nói tiếp: “Nói về hồi lớp 10. Thật ra, mình và Hà Văn Hiên đều từng yêu thầm cậu.”
“Bọn mình lén viết thư tình, nhưng nhìn vào là thấy viết trông như cứt chó, vẫn luôn ngại không dám đưa cho cậu!” Anh ta vừa nói vừa gãi cổ, trông rất xấu hổ: “Đến khi hết năm lớp 10… vẫn không dám tỏ tình với cậu…”
Mọi người bật cười.
Một buổi tối xảy ra quá nhiều chuyện, Lạc Tinh Tinh lười giả vờ tiếp, cô lạnh lùng đáp: “Ồ… Là vậy ư?”
Từ Điềm Chân ghé sát vào cô, nói với vẻ mặt tức giận: “Khương Võ này, rõ ràng là một tên dở hơi… Cả đêm ân cần biết bao nhiêu lần, sợ người ta không nhìn ra cậu ta thích cậu! Bây giờ còn nhắc lại chuyện hồi xưa trước mặt mọi người, có khi là mượn miệng mọi người để ép cậu đấy!”
Lạc Tinh Tinh nói: “Thôi, cậu ta không dám làm vậy đâu.”
Ai ngờ giây tiếp theo đã có người đổ thêm dầu vào lửa: “Lớp trưởng, bây giờ Tinh Tinh ở đây mà? Cơ hội tốt biết bao!”
“Đúng vậy, đúng vậy, đây là duyên phận đấy!” Có người hùa theo.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]