Bạch Duật còn chưa kịp phản ứng, đã nghe thấy một thanh âm hùng hồn, trang nghiêm đột ngột vang lên.
“Ngươi nhìn thấy ta?”
Hả?
Ai? Tiếng ai nói đấy?
(_Д_≡_Д_)
Bạch Duật phản xạ có điều kiện ngó nghiêng bốn phía, nhưng không thấy có gì lạ. Lẽ nào lại có quỷ á?
Nhưng trong mắt Vân Hiểu, một người tỏa sáng hệt như bóng đèn di động đang bay từ bàn thờ về phía nàng, cuối cùng dừng ở vị trí cách nàng hai bước chân. Trong nhất thời, không gian xung quanh sáng càng thêm sáng, sáng đến chói mắt.
“Thì ra là thế, chưa từng tu luyện đã mở Thiên Nhãn.” Giọng nói của nam nhân chói mắt kia vang lên lần nữa, mang theo một chút ý vui mừng cùng tán thưởng. “Tư chất tạm được.”
Vân Hiểu theo bản năng híp mắt, lùi về sau. Sáng quá! Sáng đến mù mắt ta rồi.
Có lẽ nhận thấy sự khác thường của nàng, nam tử giơ tay, ánh sáng trên người chậm rãi tối lại, dường như đang tận lực thu liễm. Trong khoảng khắc, một thân ảnh nam tử xuất hiện rõ ràng trước mắt hai người, bao gồm cả Bạch Duật.
Vân Hiểu lúc này mới thấy rõ diện mạo đối phương. Trong chớp mắt, con ngươi nàng cứng lại, hai mắt trợn to. Gương mặt tê liệt nhiều năm dường như có hi vọng hồi phục.
Nam tử trước mắt một thân bạch y đơn giản, sạch sẽ trang nhã như tuyết trắng đầu mùa. Tóc đen như mực, dài chấm đất, chỉ dùng một dây trắng cột nhẹ nhàng kéo tóc lên. Mấu chốt chính là khuôn mặt, bất luận là dùng bao nhiêu mỹ từ văn vẻ để tả,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luon-co-ke-muon-day-hu-do-ton-cua-ta/872680/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.