Phải nói là hiện tại thì đầu tôi đang đau
như búa bổ, mắt thì mỏi kinh khủng, mỏi đến mức chẳng muốn mở ra nữa (chỉ là muốn
ngủ thêm một chút thôi) nhưng vì thấy có cảm giác lạ lẫm và cứ thế nào ấy nên
tôi phải cố gượng dậy mở mắt ra xem. Ngay lập tức đập vào mắt tôi là một không
gian hoàn toàn xa lạ, duy chỉ có một thứ nhìn có vẻ quen chính là cái áo khoác
tối qua Win đưa là đang được vắt trên cái ghế ở chính giữa căn phòng rộng thênh
thang và rất “rực rỡ” này, nó khiến tôi vô cùng choáng ngợp, chắc phòng này
cũng rộng gấp 4-5 lần cái phòng bé tin hin của tôi (đã vậy nó còn rất chi là gọn
gàng chứ không hề bừa bộn như phòng của tôi nữa chứ)
Ô nhưng mà điều quan trọng nhất là tại
sao tôi lại ở đây và đây là đâu?
“Em ngủ cũng
ghê thật đấy nhỉ?” á, cái giọng nói này, sao mà ghét quá thế?! Tôi nhắm mắt lại
hít một hơi thật dài để lấy tinh thần rồi sau khi cảm thấy có vẻ như đã sẵn
sàng giao chiến tôi mới bắt đầu:
“Sao anh lại
ở đây?” giọng điệu là nét mặt đều vô cùng nghiêm túc đấy nhé.
Anh lại nở một
nụ cười nửa miệng (nhưng nhìn không đến nỗi đểu cáng lắm, nhìn đỡ hơn những lần
trước) rồi rót một ly nước lọc:
"Sai rồi, phải
hỏi là sao em lại ở đây mới đúng chứ việc anh ở nhà của anh thì có gì là lạ
đâu. Linh Anh nhỉ?”
“Là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luon-ben-em-nguoi-con-gai-nam-giu-trai-tim-cua-nhung-con-quy/2306254/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.