Gia Nguyên buông tay cho ly rượu rơi tự do
xuống sàn nhà. Nhìn những mảnh vỡ chìm trong “vũng máu”anh khẽ nở một nụ cười
man rợ của một con quỷ với những suy tính trong đầu.
“Để
xem...các người hạnh phúc đến bao lâu...”
***
Vừa mới bước vào lớp thì cô chủ nhiệm đã
gọi tôi và Hùng ra gặp riêng khiến cho tôi không khỏi lo lắng, có khi nào là
chuyện tôi ném giấy vào đâu thầy giáo không?
“Dạ thưa
cô...?” tôi rụt rè theo cô ra ngoài ban công. Nhìn Hùng thì có vẻ là cậu vẫn rất
là bình tĩnh. Cậu cho hai thay vào trong túi quần và ngẩng cao đầu đi ngay sau
tôi, đầy vẻ tự cao, nhưng điệu bộ này đâu phải là của một học sinh mắc lỗi đến
gặp cô chủ nhiệm đâu, cách cậu ấy bước đi khác xa với vẻ co ro cúm rúm như sắp
chết rét của tôi...
“Thoải mái
chút đi!” Có lẽ là Hùng đã phải nhịn để không bật cười vì bộ dạng của tôi lúc
này, nghe cậu nói làm tôi cảm thấy ngượng và cố gắng để lưng thẳng, mặt cao hơn
một chút. Nhưng...cái bộ mặt lạnh tanh khi cô quay lại nhìn chúng tôi khiến cho
tôi lại quay trở lại bộ dạng mèo chết rét ban đầu, bao nhiêu cố gắng để cố thể
bình tĩnh và tự tin hơn rơi xuống vỡ tan trong một căn phòng tối tăm, mịt mù...
“Cô làm An sợ
hết vía rồi.” Hùng nhìn cô nói một cách nghiêm túc.
“Cô xin lỗi!
Nhưng cô nghĩ các em nên biết chuyện này để cùng cô giải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luon-ben-em-nguoi-con-gai-nam-giu-trai-tim-cua-nhung-con-quy/2306253/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.