Vương Thanh bị chính những từ mình đánh ra làm cho kinh hách. Thấy Hạ Bảo cục cưng không nói gì, hắn vội vã tìm một lối thoát."Khái, ta nói chơi thôi." Hắn vờ thoái mái nói 
Kiến Vũ lúc này tâm tình không nói lên lời, rõ ràng hẳn là vui vẻ mới đúng, nhưng lại cảm giác mất mát mơ hồ."Ha hả, ta biết mà. Ngươi ngay cả ta ở đâu cũng không biết, thế nào tới gặp ta a?" Hắn không nhớ mình đã từng nói qua ở đâu. 
Vương Thanh trong lòng thầm nghĩ muốn biết ngươi ở đâu cũng thật dễ dàng, chỉ cần bảo Thẩm Quân điều tra một chút là tốt rồi. 
"Tiếp theo đi hạ Phó bản?" Kiến Vũ đánh trống lảng sang chuyện khác. 
Vương Thanh không yên lòng "Ân" một tiếng. 
Ngày thứ hai là cuối tuần, Kiến Vũ ôm Hạ Bảo cho Tuấn Kiệt chăm sóc, muốn đi ra ngoài một mình. Hài tử hiện tại bắt đầu học nói, hắn muốn mua một ít đĩa phim hoạt hình và nhạc thiếu nhi cho Hạ Bảo học nghe. 
Hắn hôn gió Hạ Bảo nửa ngày, nhưng Hạ Bảo vẫn không có phản ứng. Hắn dạy thật lâu, trước đó hắn thấy tiểu thỏ đáng yêu này cứ líu lo trong miệng. 
"Ngươi xác định hắn hiểu?" Tuấn Kiệt nhìn tiểu tử trong lòng mình hỏi. 
"Ta đã thấy hắn líu lo suốt, dạy mãi nhưng không có đáp lại ta." Khái ~ thất bại a! 
Hạ Bảo nghe không hiểu bọn họ nói cái gì, chỉ vươn cánh tay béo béo đợi Kiến Vũ ôm. Kiến Vũ không ôm hắn, hắn "hanh" hai tiếng rồi nhìn Kiến Vũ. Kiến Vũ nhìn hài tử một chút rồi rời đi. 
Tuấn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luoi-tinh/201155/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.