Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112
Chương sau
Dung Ly định bước vào trong đám lửa ấy, nhưng Đông Cung vội cầm tay ngăn cản: - Cô đang làm gì thế, nếu ngọn lửa trong tự thân tâm của cô cao quá, có thể sẽ mất mạng như chơi đấy! Dung Ly bình tĩnh đáp: - Không sao đâu. Chỉ là Tam muội chân hỏa thôi mà. Ngươi cứ xem là biết. Cũng không lợi hại lắm đâu. Nói lợi hại cũng được, mà không lợi hại cũng chẳng sao, tùy thuộc vào tâm của mỗi người. Dù sao ta cũng phải thử xem sao. Nói rồi Dung Ly bước đến gần ngọn lửa hơn, Đông Cung lúc này cảm thấy hơi lo lắng, liền đưa tay ra và nói: - Cẩn thận đấy! Dung Ly cứ thế mà tiến vào, vài giây sau, nàng đã đứng bên trong đám lửa đang cháy dữ dội ấy. Nhưng kỳ lạ thay, nàng có vẻ như không hề hấn gì, vẫn ung dung vui vẻ hỏi: - Ta đã vào được rồi! Ngươi biết nhiều về mấy loại phong ấn này hơn ta, hãy nói xem ta phải làm thế nào để giải được nó? Đông Cung lúc này khá ngạc nhiên, chàng nghĩ thầm: "Nghe nói lúc trước đã có nhiều người vì lửa Tam muội mà phải mất mạng hoặc bị biến dạng, do đó nghe nói đến nó, ai nấy cũng đều có phần sợ hãi. Chỉ riêng cô ấy, lại bình tĩnh đứng trong đám lửa, vẫn bình an vô sự, thật là làm người khác ngạc nhiên. Chẳng lẽ trên thế gian này có có người trong lòng chẳng hề tham lam, mong cầu và hận thứ gì ư?" Dung Ly đứng từ xa hối thúc: - Ngươi đang nghĩ gì thế? Mau nhanh nói cho ta biết đi! - Cô thật là không sao chứ? - Ta không sao thật mà. - Được rồi, bây giờ hãy làm theo lời của ta. Cô đi vào trong đó tìm dưới mặt đất, thấy chỗ nào có khe nứt, rồi hãy dùng... À mà trước tiên, để ta hỏi cô cái này đã. Kiếm của cô có thật là Thanh Xà kiếm không? - Ngươi hỏi như vậy để làm gì, ta cũng không biết nữa... - Cô mau ra đây đi ta sẽ giải thích cho cô. Sau khi nghe Đông Cung nói, Dung Ly mới bước ra. Quả thật nàng ấy không hề bị lửa ảnh hưởng gì cả. Khi đã đến gần, Đông Cung mới bắt đầu nói. - Sỡ dĩ ta nói vậy là vì duy chỉ có Thanh Xà kiếm mới có linh khí mạnh đến mức có thể áp chế được Tam muội chân hỏa. Theo như kinh thư ghi lại, sau khi nữ ma vương chết đi, thanh Xà Huyết kiếm phân thành ba thanh: Thanh Xà, có thể áp chế được Tam muội chân hỏa, dòng chảy của nước. Bạch Xà thì khi chém vào, sẽ đoạn tuyệt đi tình cảm, người nào trong lòng yêu và hận quá nặng, kinh mạch sẽ tự đoạn mà chết. Còn cuối cùng là Hắc Xà, luỡi kiếm chứa hàng vạn loại độc dược, khi bị đâm phải, sẽ phải chịu nỗi đau đớn thấu tâm can do độc dược phát tán suốt cả phần đời còn lại. - Ô, thì ra các thanh kiếm ấy mạnh đến vậy sao. Chả trách lúc đầu ngươi nói người có được Thanh Xà sẽ sỡ hữu sức mạnh thống trị gần một nửa giang hồ. Đông Cung tiếp tục: - Nếu cô muốn dập tắt được ngọn lửa đó. Phải dùng đường kiếm Thiên Quang trong Tàn Long kiếm phổ. Như vậy linh khí từ kiếm mới được thi triển hết. Cô có biết những chiêu thức trong đường kiếm ấy không? Dung Ly lúc này mới ngập ngừng đáp: - Ta... Ta không biết... Nhưng mà ngươi biết hay như vậy, sao ngươi không vào trong ấy để giải phong ấn luôn đi? - Ta không vào được. - Tại sao vậy? - Vì trong lòng ta, đã chất chứa quá nhiều thù hận. Chỉ sợ một khi đã vào đó rồi thì sẽ bị chân hỏa đốt cháy đến mức không còn toàn mạng mà ra. - Thì ra là vậy... Đông Cung lúc này suy nghĩ một tí, rồi nói: - Nhưng ta thấy tố chất của cô cũng được đấy. Hay là để ta dạy cô! Dung Ly mới gật đầu đồng ý: - Ừm... được thôi. Nói xong, Đông Cung nhanh chóng rút kiếm ra, sau đó quay về phía Dung Ly và bảo: - Bây giờ ta đánh thử những đường kiếm ấy, cô hãy quan sát cho kỹ nhé! Dung Ly gật gù nghe theo. Trong chốc lát, với Tử Thanh kiếm trên tay, Đông Cung bắt đầu thi triển kiếm pháp. Đường kiếm đánh theo một quỹ đạo nhất định, lúc thì đánh nhẹ nhàng khéo léo, lúc thì mạnh mẽ chắc chắn, kết hợp với độ uyển chuyển của cổ tay và bước chân điêu luyện, nhìn rất điệu nghệ. Càng đánh lâu, không khí xung quanh được đường kiếm ấy đưa vào một khuôn khổ nhất định, tạo thành một khối cầu khí lớn. Những chiếc lá xung quanh và dưới mặt đất cũng bị cuốn theo đường đi của không khí. Sau cùng, Đông Cung dùng sức để đẩy thanh kiếm về phía trước, đồng thời để cho khối không khí tạo được phát tán ra xung quanh. Khối không khí lúc này khi được lực đẩy từ thanh kiếm đưa về phía trước, liền vỡ ra, loang một lực gió rất mạnh làm các tán cây trong khu rừng đều rung chuyển và bay xào xạc.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112
Chương sau