Sau một hồi, Dung Ly cũng chọn cho mình một bộ y phục màu tím nhẹ nhàng, họa tiết tuy không mấy cầu kỳ nhưng kiểu cách và đường may rất tinh tế. Nàng liền ra phía sau tiệm, che tấm màng lại rồi bắt đầu thay bộ y phục trên người nàng với bộ đã chọn khi nảy.
Một lúc sau, nàng vén bức mành và bước ra...
Bộ trang phục có vẻ rất vừa vặn với Dung Ly, tuy kiểu cách đơn giản nhưng khi được nàng khoác lên, vẫn không thay đổi vẻ đẹp vốn có của nàng. Đúng là người đẹp thì dù mặc gì cũng đẹp cả. Bộ y phục thể hiện sự trang nhã, tôn lên vẻ đẹp yêu thần tuyệt đẹp của nàng.
Dung Ly đi lại chỗ Đông Cung đang đứng chọn y phục, lên tiếng hỏi:
- Ngươi nhìn xem có hợp với ta không?
Đông Cung quay sang nhìn xem xét, rồi nói:
- Cũng hợp lắm.
Dung Ly liền nghĩ thầm: "'Cũng hợp lắm', chỉ đơn giản vậy thôi á? Không khen ta lấy được một tiếng. Xí."
Đến lượt Đông Cung vào bên trong thay y phục và bước ra, lần này chàng khoác trên người bộ trang phục màu trắng ngà, trên thân áo có họa tiết hình lá trúc. Tay thì cầm cây quạt cũng màu trắng khắc vài câu thơ, và một bức tranh phong cảnh. Nhìn chung bên ngoài, Đông Cung trông y như một thư sinh phong lưu, chẳng giống một tướng quân như lúc trước tí nào cả. Đúng thật là một bộ y phục có thể làm thay đổi cách nhìn của người khác đối với mìnhh mà.
Dung Ly thấy vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luoi-tinh-nhan-the-ho-yeu-tai-sinh/2810898/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.