Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112
Chương sau
Dung Ly ngạc nhiên, nghĩ: "Ôi ở đây làm ăn nhanh thiệt! Mấy bữa nay ở trong rừng ăn nấm nướng mãi muốn phát ngán, hôm nay phải thưởng thức cho no mới được!" Sau khi món ăn đã để hết trên bàn, tuy chỉ là vài loại rau đơn giản nhưng đối với nàng bọn chúng trông thật hấp dẫn. Nên Dung Ly nhanh chóng cầm đũa lên và mời: - Mời huynh, ăn ngon miệng nhé! Mới gắp được vài miếng thì đột nhiên từ ngoài quán bước vào một tên mập, dáng vẻ hống hách, cùng cả một đám thuộc hạ đi theo sau. Hắn đi đến đâu, người ta đều dạt ra đến đấy. Người này truyền tai người kia, thì thầm: "Lương công tử đến rồi, mau đi thôi, kẻo lại chuốt họa vào thân đấy!" Tên mập đó quát to: - Cái quán gì mà chật nít thế này, mau giải tán hết cho ta! Mọi người trong quán đó sợ hãi nhanh chóng rời đi, bỏ lại thức ăn còn dang dở. Chẳng mấy chốc không còn một ai ngoài trừ Dung Ly và Đông Cung còn ngồi đấy. Hắn ngồi xuống và quát to với tiểu nhị: - Này! Cái tên tiểu nhị xấu xí kia! Mau bưng hết mấy món ngon ra đây! Hôm nay ông đây không ngon miệng là cái tiệm này đừng hòng mở được nữa! Tiểu nhị sợ hãi nhanh chóng chạy lại cúi đầu, nói giọng run run: - Dạ dạ, có ngay đây ạ... Dung Ly quan sát những hành động của hắn và thái độ của những người xunh quanh lúc này, liền thì thầm với Đông Cung: - Huynh à, chúng ta có nên đi không? Hắn ta là ai thế?... Đông Cung đưa tay lên ra hiệu cho Dung Ly cứ tiếp tục ăn. Sau đó chàng bình thản lấy bình rượu rót ra ly rồi thong thả mà thưởng thức. Một tên thuộc hạ của tên mập khi nảy, thấy bọn họ vẫn ngồi yên vị ăn bình thản, liền nói với hắn: - Công tử, bên kia có hai tên không chịu rời đi kìa! Hắn tức giận quay sang nhìn xem ai lại to gan đến vậy, sao đó nổi giận quát to: - To gan! Kẻ nào dám thách thức Lương gia gia ta đây thì đừng hòng sống sót! Nói rồi hắn sai đám thuộc hạ lại chỗ bàn hai người đang ăn. Cả đám chạy đến vây xung quanh, một tên trong đám la lớn: - Các người chán sống rồi. Hôm nay dám làm trái lời của Lương công tử nhà ta! Đông Cung vẫn bình thản ngồi uống rượu. Còn Dung Ly thì khá lo lắng. Nàng không muốn gây chuyện với đám người thô lỗ này, nhưng thấy thái độ của bọn chúng cũng tức giận. Vốn dĩ nàng muốn trừng trị bọn chúng nhưng vì khi nảy Đông Cung cản không cho nên cũng không nói gì. Tên thuộc hạ khi nảy thấy cả hai không phản ứng gì, càng nổi cáu lên. Hắn định lấy hai tay nhấc lật bàn hai người đang ngồi để ra oai, nhưng kỳ lạ thay, cái bàn đột nhiên nặng ịch, hắn làm cách nào cũng không nhấc lên nổi. Vừa tức vừa quê, hắn liền dùng tiếng nói trấn áp: - Các người được lắm! Dám giỡn mặt với ông đây! Nói xong hắn giựt lấy cây gậy của một tên đứng gần đấy, sao đó định đánh vào người Đông Cung. Nhưng nào có được như ý, cây gậy vừa bay đến gần sát mặt chàng, đã bị chàng chụp lại, hắn làm cách nào cũng không kéo được nữa. Sau đó Đông Cung lật ngược tình thế, lấy cây gậy đó đánh ngược lại hắn. BỐP! Chưa đến vài giây, tên đó đã bay va vào cây cột gần đấy. Ngã sóng soài trên sàn, rên rĩ. Cả đám người xunh quanh thấy cảnh tượng khi nảy sợ hãi, lùi lại phía sau vài bước. Từ phía xa, tên mập thấy thế liền tức giận, quát: - To gan, dám đánh người của ta! Tất cả các người, lên cùng một lúc cho ta! Đông Cung và Dung Ly lúc này mới đứng dậy. Đám người này đối với họ đối phó chẳng khó gì, chỉ búng tay một cái cũng đủ để làm bọn chúng ngã lăn lóc trên sàn. Mọi chuyện xảy ra nhanh đến nỗi, ông chủ quán và tiểu nhị đứng từ xa chỉ nhìn thấy đám người kia cùng một loại xông lên, hò hét, rồi những tiếng choảng nhau "Bốp, bặc, binh, bụp" vang lên. Chẳng mấy chốc, bọn chúng đã bay nằm một góc trong quán, kẻ thì ôm đầu, kẻ thì ôm tay ôm chân, miệng mồm khắp người bị bầm tím thương tích. Dung Ly lúc này đánh rất đã tay, rất hả hê, miệng mỉm cười, nghĩ thầm: "Cho đáng đời, ai bảo các người dám phá bĩnh bữa ăn của bà làm gì! Haha!" Còn Đông Cung thì vẫn bình thản, chỉ liếc nhìn đám thuộc hạ vô dụng kia của tên mập, rồi bước chân về phía hắn. Tên công tử mập thấy vậy, liền run rẩy, nhưng vẫn cố tỏ vẻ ra oai: - Các người làm gì thế, còn không mau đứng dậy? Muốn chết hết à?! Còn ngươi nữa, ngươi định làm gì? Đụng đến ta thì cha ta sẽ không tha cho ngươi đâu đấy... Ngươi mau đi ra đi...
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112
Chương sau