Đàm Đình Quân nằm vật vờ, cảm giác không cam tâm. Lần nào cũng vậy, anh có ngày cũng nghẹn chết.
Dương Giai Oánh lại không quan tâm lắm đến ai kia mặt mày đã xám ngoét. Khoảnh khắc bị giật mình kéo lại thực tại, cô thấy ngại nhiều hơn là tức tối. Cô vội vàng đáp lại người bên ngoài.
- Chị đang trong phòng, có chuyện gì không tiểu Nghiên?
- À thì không có gì đâu, hôm nay tan sớm, mọi người định bụng rủ nhau ra ngoài ăn. Chỉ muốn hỏi chị có muốn đi cùng không?
Thì ra là mọi người trong đoàn phim rủ nhau đi ăn. Quay qua nhìn ông thần nằm bên cạnh đang mặt mày bất mãn. Cô cũng đã hẹn mời anh ăn cơm rồi. Bất quá chỉ có thể viện ra cái cớ từ chối mọi người.
- Chị không đi đâu, em đi cùng mọi người đi, hôm nay chị thấy hơi mệt.
Thấy cô nói mệt, Lý Nghiên ở bên ngoài cánh cửa lại thấy hốt hoảng. Cô nàng nhanh tay muốn mở cửa đi vào. May mà ban nãy cô đã tiện tay khóa trái cửa, chứ không để cô nàng thấy cảnh này thật sự quá ngại.
- Chị Giai Oánh, chị mở cửa cho em đi. Em xem chị mệt thế nào. Hay em đưa chị đi viện nhé!
- Chị không sao đâu, chỉ thấy hơi đau đầu chút thôi. Ngủ một giấc là khỏi. Em đi ăn với mọi người đi, đừng để mọi phải đợi.
- Vậy em đi cùng mọi người, nhưng có gì chị phải gọi ngay cho em đấy.
- Chị biết rồi mà, đi mau đi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luoi-tinh-dai-boss/2943300/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.