Cả một buổi tối, Tô Thiên Thiên cứ đảo qua đảo lạitrong phòng, đảo đến mức Âu Dương đầu váng mắt hoa, “Em đừng có đảo quanh nữađược không!”
“Chị bảo chuyện của chị Ninh San và ba em, em nên nóicho mẹ em biết hay là Ninh Xuyên?” Bây giờ cô cảm thấy chuyện này thực hoangđường đến mức không biết bắt đầu từ đâu.
“Ninh Xuyên bây giờ còn đang bận bịu với chuyện ba anhta, chị nghe nói cả chồng bác cả cũng giúp mà vẫn chưa được thuận lợi kia kìa!”Âu Dương nói, “Nói cho anh ta biết, anh ta cũng đâu có về được, lại thành gấpbên này vội bên kia.”
“Anh ấy có về cũng chẳng được ích lợi gì.” Tô ThiênThiên trả lời, “Trong lòng anh ấy lúc nào cũng cảm thấy mắc nợ chị gái mình, emđoán, chỉ sợ Ninh San thực sự có chuyện gì với ba em, chắc anh ấy cũng sẽ tớitrước mặt mẹ em sám hối tạ tội thôi, nhất định là cũng chẳng làm gì được chịanh ta cả.”
“Nói cho mợ đi, bây giờ tâm trạng của mợ đang cực kỳkích động.” Âu Dương nghiêng đầu nói, “Cơ bản cũng chỉ là một mm dây dẫn đếnngòi nổ, đốt lên một cái, là không còn thời gian mà dập nữa. Em mà nói cho mợbiết chuyện này, chắc chắn mợ sẽ có thể lập tức trút hết sự tức giận lên ngườinhà họ Ninh, trực giác nói cho chị biết, mợ còn có thể bảo chồng bác cả khôngquan tâm đến chuyện của Ninh Xuyên nữa.”
Tô Thiên Thiên hoàn toàn mờ mịt, “Vậy em phải làm saobây giờ?”
“Làm một người phụ nữ của thời đại mới chứ sao,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luoi-phai-yeu-anh/2171996/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.