Ninh Xuyên sửng sốt, cổ họng giống như bị người ta bópnghẹt, không phát ra được thanh âm nào. Giống như cái đêm bốn năm trước đó, anhđối mặt với những lời nhục nhã, những câu trách móc kia, không thể thốt ra nổimột câu.
Anh nhớ Tô Thiên Thiên vẫn còn ở trong nhà đợi anh,lúc ra khỏi cửa, cô ngồi trên giường vẫy tay tạm biệt anh, “Đi đường cẩn thận!Tiểu Xuyên, lúc về nhớ mua giúp em túi Cheetos, nhớ là vị Barbecue đấy!”
Anh nói, “Trễ vậy rồi mà còn ăn à?”
Cô khúc khích cười hì hì, “Không phải nói tối nay muốnxem phim đến khuya sao, em vừa mới tải xuống đấy!”
Một thời gian rất lâu trước kia, trong lòng Ninh Xuyênvẫn luôn ôm theo nỗi bi thương, cái thứ gọi là tình yêu giống như mật ngọt nàydường như quá xa vời đối với anh, mà anh cũng rất kiêng dè, hạnh phúc quá lớnthường sẽ mang đến nối bất hạnh càng kinh khủng. Ở bên cạnh Tô Thiên Thiên,dường như tất cả đều trở nên đơn giản, mà anh cũng có thể chôn giấu vết sẹo củamình đi, giống như thực sự đã quên.
Nhưng chỉ cần vết sẹo còn ở đó, cuối cùng vẫn sẽ chạmphải.
Mang theo cảm giác hơi tê dại trên mặt, anh đi thẳngvề, bóng đêm còn chưa sâu, trên đường vẫn rất náo nhiệt, anh bước vào siêu thị,đứng bên cạnh giá để đồ ăn vặt, giống như bị đóng đinh ở đó, cho đến lúc có mộtcô bé đẩy anh một cái, “Anh ơi, anh nhường một chút.” Anh hồi hồn, lùi haibước, cô bé cười với anh một cái, đưa tay cầm lấy một bọc Cheetos trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luoi-phai-yeu-anh/2171970/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.