Ôm một tia hy vọng, Tô Thiên Thiên nói với Ninh Xuyên,“Tôi giúp anh trông Tiểu Bối Bối một tuần, ban ngày trông ở phòng làm việc,buổi tối đến nhà anh trông, anh bao ăn bao ở, thế nào?”
Ninh Xuyên mở to mắt, khẩn trương nói, “Cô? Cô biếtchăm trẻ con?”
“…” Mặt Tô Thiên Thiên đen xì, lại coi thường cô rồi!Chẳng lẽ cô không đáng tin cậy đến thế sao?
“Cô biết nấu ăn không?” Ninh Xuyên chất vấn, “Nhỡ đâulàm thêm giờ, tối không có ai nấu cơm, cô không những phải cho thằng bé ăn, màcòn phải tự lo cho mình…”
“Tôi không biết đi mua chắc!” Tô Thiên Thiên kêu lên.
Ninh Xuyên hơi kinh ngạc, “Cô mà cũng ra cửa mua đồ?Từ trước đền giờ cô lúc nào chả thà ngủ ở trên giường đến khi đói chết đến vángcả đầu còn hơn là ra cửa!”
“…” Tô Thiên Thiên lúc này mới phát hiện ra, bi kịchthật, cô và Ninh Xuyên chính là kẻ thù hiểu người như hiểu ta trong truyềnthuyết, “Vậy tôi gọi đồ ăn đến nhà!”
“Như thế cũng được…” Anh gật đầu một cái, giống nhưcảm thấy vấn đề ăn uống này đã được giải quyết, “Vậy cô biết dỗ nó ngủ không,ban ngày thì mang bỉm rồi, tối không thể mặc được, phải đánh thức nó dậy tự đitiểu?”
“Mấy cái đó tôi sẽ hỏi Baidu…” Tô Thiên Thiên nheo mắtnói.
“Vậy cô có trông được nó không? Cô đừng có mà ngủ saynhư chết. để mặc thằng bé chạy loạn khắp nơi…” Ninh Xuyên không yên lòng nói.
“Vậy tôi ngủ vỉa hè, tự anh trông nó đi!” Tô ThiênThiên nổi giận.
Ninh Xuyên vội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luoi-phai-yeu-anh/2171935/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.