Vốn là đến giữa tháng, công việc của bộ Tài vụ khôngnhiều lắm, cộng thêm việc có thêm Tiểu Bối Bối, cho nên Tô Thiên Thiên hôm nayđược ngày thảnh thơi, chẳng phải làm gì cả.
Nhưng mà nói thật, cô chưa từng chơi với đứa bé nàonhỏ như vậy.
Bà Tô là con gái một, không có anh em chị gái gì, chỉcó ông Tô có hai chị gái, cho nên Thiên Thiên có hai người chị họ, nhưng trướcmắt, chị họ cả Cố Nhược đang mang thai tám tháng, chị hai họ thì vừa mới kếthôn, cô là nhỏ tuổi nhất, đương nhiên là không có tiếp xúc với trẻ nhỏ.
Hơn nữa trong ấn tượng của cô, trẻ con là đám tiểu ácma chuyên hút tinh lực, nuôi một đứa trẻ, đủ mệt chết mười Tô Thiên Thiên!
Đặt Bối Bối lên chân mình, Thiên Thiên mở máy vi tínhra, tìm kênh truyền hình dành cho các bé, mở cho cậu nhóc xem, Bối Bối xemkhông chớp mắt, Ninh Xuyên ngước mắt nhìn một chút, thì ra trẻ con thích xemnhững thứ này, anh cũng đã quên mất, hoặc có lẽ những ký ức tuổi thơ sớm đã bịnhững chuyện khác thay thế.
Ninh Xuyên nhìn Thiên Thiên ôm cậu bé, trong đầu lạithoáng qua một ý nghĩ, nếu như bốn năm trước hai bọn họ không chia tay, liệucảnh tượng hôm nay có trở nên càng thêm hài hòa hay không? Chỉ có điều đây chỉlà viển vông mà thôi, cho dù Tô Thiên Thiên có thật sự có đối tượng ba nămtrong truyền thuyết kia hay không, anh nghĩ, bản thân bây giờ, vẫn không xứngvới cô như trước.
“Bối Bối…” Tô Thiên Thiên gọi cậu bé một tiếng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luoi-phai-yeu-anh/2171934/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.