Ngày đón Ninh San, Ninh Xuyên cũng xin nghỉ phép, TôThiên Thiên lại thành người rảnh rỗi, trừ việc nhận mấy tài liệu, để trên bànNinh Xuyên, chờ anh về ký tên ra.
Ngủ cho đến trưa, đến lúc ăn cơm cô đã bứt rứt đếnhỏng người, vội vàng đi tìm chị hai họ chơi, “Thật là hiếm thấy, kẻ cuồng côngviệc như Ninh Xuyên mà cũng có ngày xin nghỉ!”
“A, thế à.” Âu Dương thở dài nói, “Vậy chẳng phải emsẽ thoải mái lắm sao?”
“Thoải mái?” Tô Thiên Thiên bĩu môi, “Rất nhàm chán.”
Âu Dương nhìn nhìn cô, “Em thấy chán?”
“Đúng vậy.” Tô Thiên Thiên ôm má vô lực nói, “Dạo nàyem mỗi ngày thức dậy đều thấy tinh thần vô cùng phấn chấn, nghĩ xem hôm nayphải đối đầu với Ninh Xuyên thế nào, làm cho anh ta tức chết, cho anh ta bựcđến nổ tung, bực đến mức anh ta bán thân bất toại mới thôi! Nhưng mà hôm nay,em đang hưng phấn là thế, tới công ty, anh ta lại xin nghỉ?!”
Âu Dương ngẫm nghĩ một chút, nuốt nước miếng nói,“Thiên Thiên, ý của em là, mỗi ngày em đi làm, trong đầu chỉ toàn nghĩ đến NinhXuyên?”
“Đâu…” Tô Thiên Thiên cải chính lại lời của cô, “Trongđầu của em chỉ toàn nghĩ xem làm sao để khiến Ninh Xuyên tức chết, không phảilà chỉ có Ninh Xuyên.”
“Đấy không phải mấu chốt.” Âu Dương cất cao giọng,“Mấu chốt là, khi em ở đây vừa nghĩ đến anh ta vừa giận anh ta thì đồng thời emcũng đang nhớ đến anh ta.”
Tô Thiên Thiên bỏ tay xuống, nghiêng đầu suy nghĩ mộtchút, “Hình như thế!”
“Cho nên mới nói,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luoi-phai-yeu-anh/2171927/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.