“Lưu số điện thoại trên mặt bụi….” Tô Thiên Thiên vừaăn sườn, vừa ca cẩm với chị hai họ Âu Dương, “Có vấn đề gì sao?”
Từ lúc Tô Thiên Thiên bắt đầu ca cẩm về công việc vấtvả mấy ngày nay của cô, Âu Dương đã cười đến mức bụng cũng rút gân, “Ôi ha haha…. Ninh tổng giám, thực, thực là khủng….”
Tô Thiên Thiên khinh thường bĩu môi, nhìn chị hai họcười đến là vui vẻ như vậy, cô lặng lẽ nhón từng miếng sườn trong đĩa của ÂuDương sang đĩa của mình, “Anh ta có gì mà khủng, em mới vĩ đại đây này!”
“Với cái loại lười như cô mà anh ta cũng nhẫn được,đương nhiên là là khủng rồi.” Âu Dương trả lời.
“Chị hai họ…” Tô Thiên Thiên bĩu môi, “Sao chị toànnói giúp người ngoài thế!”
“Chị đây là nhắm vào chuyện chứ không nhắm vào người…”Âu Dương rất lý trí nói.
“Cái gì thế!” Tô Thiên Thiên nổi giận, “Em cho chịbiết, người bỏ rơi em bốn năm trước, chính là Ninh Xuyên!”
“…” Âu Dương đang cúi đầu ăn cơm, vừa nghe thấy câunày, khụ một tiếng sặc sụa, “Cái, cái gì? Em nói cái thằng heo chó không bằng,lòng dạ độc ác, biến thái kinh tởm, trời tru đất diệt bỏ em bốn năm trước, là,tổng giám, tài vụ, Ninh Xuyên?” Những từ hình dung này cô vẫn còn nhớ, thấttình sẽ vậy, cả một kỳ nghỉ đông Tô Thiên Thiên không nói chuyện với ai, đều lànhờ có Âu Dương khuyên răn. Đối với đoạn tình này Âu Dương đương nhiên biết,nhưng mà lại không biết người này thì ra lại là Ninh Xuyên.
“Chính là anh ta!” Tô Thiên Thiên gật đầu cái rụp,nhìn Diệp Khinh Chu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luoi-phai-yeu-anh/134754/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.