“Vì sao cứ phải nhất định tập võ? Cứngồi ở trên bàn gảy hạt tính toán không tốt hay sao? Hảo hảo làm một nữnhân, tội gì biến mình thành một thân thương tích?”
Mạc Nhạn Hồitính tình cực cương quyết, một khi đã quyết định chuyện gì, thì ngay cảMộ Dung Thao nói gì cũng không chịu thay đổi.
Nguyên nhân là bởivì năm 15 tuổi, nàng bồi Mộ Dung Thao đi Từ Châu thị sát sản nghiệp,trên đường bị tập kích. Hắn vốn có công phu khá ổn, nhưng lại vì phảibảo vệ nàng, cánh tay liền trúng một kiếm.
Thương thế tuy khôngnặng, nhưng lúc đó nàng đã lĩnh ngộ, tuy có hộ vệ tùy thân, nhưng nànglà người thân cận với hắn nhất. Người đầu tiên có thể bảo hộ an toàn hắn chỉ có nàng, ít nhất, cũng đừng làm gánh nặng của hắn.
Từ đó, nàng quyết tâm tập võ.
Không cần giỏi, nhưng ít nhất phải chống đỡ được một thời gian, cho đến khi cứu viện đến.
Đoạn thời gian kia thật khổ, tập võ hao đi hơn phân nửa thể lực. Trên ngườilúc nào cũng có thương tích, lại còn phải học kinh thương, cố gắng họchỏi những kiến thức mà hắn dạy dỗ. Mỗi ngày chỉ có thể ngủ hai canh giờ. Toàn thân đau đớn nhưng không dám kêu khổ, cắn răng chống đỡ.
Sau đó qua mấy tháng, bọn họ ở trên đường lại bị tập kích, hộ vệ bị ngườikhác tính kế, ly khai, nàng mới tập võ sơ sơ, chống đỡ không được, qualần giáo huấn trước, nàng từng tự nói với mình sẽ không bao giờ để hắnvì bảo hệ nàng mà bị thương.
Lần này, người bị thương là nàng.
Lưỡi dao có độc,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luoc-the/76328/quyen-1-chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.