Mộ Dung gia có một cặp song sinh. Nhưng mà, gia chủ chung quy chỉ có thể có một người. Một người cực tôn, cực quý. Người còn lại, ắt chính là Ma Mỵ chuyển thế, từ bụng mẹ liền lấy đi một phầnchất dinh dưỡng của vị đương gia chủ tử tương lai, nếu không diệt trừ,tương lai chắc chắn sẽ cướp đoạt ngôi vị đương gia, làm hại dòng họ. Từ xưa đến nay, đều là như vậy. Gia tộc càng quyền quý, lại càng mê tín. Tạm thời không nói đến có phải làma thai chuyển thế hay không, nhưng cũng từ một bụng mẹ sinh ra, chỉ kém vài khắc, lại là cách biệt một trời, ai có thể phục? Như vậy chẳng phải là cốt nhục tương tàn? Chẳng phải sẽ khiến gia tộc đại loạn? Có lẽ, đây cũng không hẳn là do cấm kỵ từ xưa, chỉ thuần túy là do nhân tính. Tóm lại, vô luận như thế nào, Mộ Dung thế gia truyền thừa mấy trăm năm, cực thịnh không suy, sớm đã trở thành quy định của gia tộc. Nếu có cặp song sinh, người sinh sau chắc chắn phải bị buộc đá thả xuống sông, để tránh hậu họa. Mấy trăm năm sau, một cặp song sinh đã phá bỏ tộc quy. Trưởng tử Mộ Dung Thao làm gia chủ, cả đời nhất định tôn quý, mà thứ tử MộDung Lược, nhờ Mộ Dung phu nhân kiên quyết đấu tranh nên mới không bịbuộc đá thả xuống sông. Bị trục xuất hai mươi năm, sau Mộ Dung Thao biết được chân tướng, kiên trì tới đón về. “Xin lỗi, vi huynh không biết có chuyện này, vô duyên vô cớ khiến ngươi chịu khổ hai mươi năm.” Chia lìa sau hai mươi năm, vào ngày gặp lại, Mộ Dung Thao tự mình đến nóivới hắn như vậy, mang theo nhàn nhạt xót xa, còn có ngượng ý. Nhìn khuôn mặt trước mắt giống hệt khuôn mặt của chính mình, lại nghe nóitừng cùng hắn vô cùng thân mật, cùng nhau ở chung trong bụng mẹ. Kỳthật, hắn một chút cảm giác cũng đều không có, ở lại nơi này, hay đưahắn trở về gia tộc đã trục xuất hắn đi, hoàn toàn không có gì khác biệt. Hai mươi năm gian khổ này, sinh thần mỗi một năm, hắn đều chờ mong, khôngcầu gì khác, thầm nghĩ người thân còn nhớ rõ hắn, sẽ đến cùng hắn ăn một bát mì trường thọ. Như vậy cũng là đủ rồi, không cầu gì khác. Một năm lại một năm, mì trường thọ đều đợi đến lạnh ngắt. Ngọn lửa chờ mong trong tâm kia, cũng mỗi năm một lạnh, nguội tắt. Hiện giờ mới đến, còn để làm gì? Mộ Dung Thao thẹn ở trong lòng, hôm qua, trong trang từ trên xuống dướiđều chúc mừng sinh thần lần thứ hai mươi của hắn, rượu ngon giao hào, cả căn phòng đều là không khí vui mừng. Vậy mà đệ đệ đồng bào của hắn, lại chỉ một mình ăn bát mì trường thọ, một câu chúc mừng của người kháccũng không có. Nếu không phải do ông chú uống say lỡ miệng, thì đến nayhắn vẫn không biết cái gì. Hiện tại đối mặt với đệ đệ không lêntiếng, lạnh lùng chỉ trích, hắn một câu cũng không thể biện hộ cho chính mình. Cũng không nghĩ nhiều, liền nâng bát mì trường thọ lạnh đi saumột đêm, một ngụm ăn nó. “Ta không chúc đệ hàng năm đều như hômnay, mọi thứ trước hôm nay hết thảy đều không đáng giá để nhớ lại. Tương lai của đệ, từ ngày mai bắt đầu, ta hướng đệ thề, từ nay về sau, MộDung Thao ta có, thì đệ cũng sẽ có.” Không ngờ hắn lại nói như vậy, Mộ Dung Lược giật mình. Hành vi rõ ràng của hắn, những câu nói chân thành đả động đến hắn. Cuối cùng hắn im lặng cho phép, theo trở về Mộ Dung Trang. Sau khi quyết định, Mộ Dung Thao là muốn đem Tây Uyển chuẩn bị hảo, từ nayliền thuộc về sở hữu của hắn. Nhưng hắn lại lạnh lùng hỏi một câu: “Vìsao ngươi đông, mà ta lại tây?” Chỉ vì đông là chủ, bao nhiêu đời gia chủ, đều ở Đông Uyển. Cho nên, vẫn là có sai biệt, không phải sao? Bất quá, ngoài miệng nói khiến người động lòng vậy thôi, sao có thể nói không khác biệt? Ngườihầu tùy thân nghe thế, sắc mặt mọi người thay đổi liên tục, chỉ có MộDung Thao vẫn bất động thanh sắc, chợt cười, nói: “Cũng phải, ta nguyênlà muốn cho đệ có sân của chính mình, nhưng giờ nghĩ lại, chia cách nhưthế, qua lại cũng bất tiện. Nếu không, đệ liền ở Đông Uyển cùng với ta,huynh đệ chia lìa nhiều năm, ta cũng muốn hảo hảo bồi dưỡng tình cảmcùng đệ.” Một đường tới nay, hắn khắp nơi đều gây khó dễ, Mộ Dung Thao lại tựa hồ không sao cả, vô cùng bao dung, sủng ái, giống như bùđắp oan khuất cho hắn, chỉ coi là tiểu nam hài nháo loạn, trấn an mộtchút là được. Hắn thừa nhận, lúc ban đầu là do ác ý ở trong lòng, đối với người này, hắn một chút cảm giác cũng không có, nếu có thể kéocái bộ mặt giả vờ hiền từ kia xuống, cũng là một khoái ý. Cho đến sau này, lại thành quán tính. Dù sao, hắn cũng chính là mầm tai họa, đã bị nhận định từ khi sinh ra mộtkhắc kia, như vậy cần gì phải vất vả xoay chuyển cái gì, nếu đã là nhưvậy thì cứ để như vậy. Nhiều nhất thì là bị đuổi ra khỏi Mộ Dungtrang, một hồi là lúc mới sinh, hai hồi là lúc trưởng thành, hắn đãkhông còn là đứa nhỏ, trời đất bao la, không phải không có nơi cho hắnnương thân. Hắn biết, từ trên xuống dưới phủ không chào đón hắnbao nhiêu, càng trung thành và tận tâm với Mộ Dung Thao thì càng khóchịu khi nhìn hắn náo loạn khắp nơi. Tựa như nữ tử luôn yên lặng đitheo sau Mộ Dung Thao. Nàng chán ghét hắn, cực kì chán ghét, hắn biết. Mỗi khi hắn đến gây khó dễ, mi tâm nàng lại nhăn, lại ngại Mộ Dung Thao đãtuyên cáo một câu “Gặp Lược cũng chính là gặp ta, nếu còn coi ta là chủtử, thì không được có nửa điểm bất kính với hắn” mới thủy chung ẩn nhẫn, một câu cũng không nói. Một tháng đầu, hắn cùng với Mộ Dung Thao ngồi cùng một bàn mà ăn, nằm cùng giường mà ngủ, giống như lời thề banđầu. Mộ Dung Thao có, hắn cũng sẽ có, bất kì chuyện gì, chỉ cần hắn mởmiệng, Mộ Dung Thao chưa từng cự tuyệt hắn. Một ngày, hắn nhàmchán, đi dạo lung tung trong nội uyển, ngang qua phòng nghị sự, lơ đãngnghe thấy nội dung nói chuyện bên trong giữa vài tên quản sự cùng MộDung Thao. Các quản sự ẩn nhẫn đã lâu, cuối cùng cũng lớn mậtgián ngôn. Bọn họ vô cùng ăn ý, đối với việc Mộ Dung Thao vô cùng dungtúng hành vi đòi hỏi vô độ của đệ đệ cảm thấy không ổn, càng sợ người nọ không có trung thực, có ý đoạt lấy. Mộ Dung Thao cười trừ: “Thìsao? Toàn bộ Mộ Dung gia, vốn cũng là của đệ ấy, ta lại độc chiếm haimươi năm, đệ ấy nếu thực sự muốn đoạt lấy, chỉ cần một câu, ta cũngkhông phải không đưa được.” Ai hiếm lạ? Người người đềucho rằng chủ vị Mộ Dung gia là tốt lắm sao? Hắn ngay từ đầu, đã không để ở trong mắt, cái nhà này không cần hắn, hắn cũng không hiếm lạ, chỉ khó cho đàn trung bộc, ngày ngày phải phòng ăn trộm, uổng làm tiểu nhân. Hắn lạnh lùng xả môi, chân bước đi, lơ đãng nhìn thấy một đôi mắt lạnh. A, là hắn sơ sót, có Mộ Dung Thao, làm sao không có nàng đâu! “Người là thật lòng đối đãi với ngươi.” Từ khi hắn tiến tới Mộ Dung trang đến nay, từ khi chủ tử một câu nói rõ,nàng liền chưa từng nói lén về hắn một câu. Cuối cùng cũng đã mở miệng. Hảo cho một trung tâm vì chủ. Hắn không phải là không biết, ánh mắt nàng nhìn hắn thủy chung đều là cẩnthận xem xét, nếu hắn không có tâm khác, nàng cũng sẽ không làm hắn khóxử. “Đa tạ đã nhắc nhở, một cái lợi thế tốt như vậy.” Nàng nhíu mày, liếc hắn một cái coi như là có, cuối cùng mím môi lại, an tĩnh đứng thủ ở ngoài, không muốn nhiều lời. Thật không thú vị. “Có muốn đánh cuộc hay không? Nếu ta thật muốn giở trò xấu đối với hắn,ngay cả ngươi cũng sẽ không đề phòng được?” Nàng không để ý đến hắn, hắn càng muốn kích nàng, người xấu xa làm việc, chỉ bằng khoái ý, không cần lý do. Nữ tử văn phong bất động, nhìn không chớp mắt. Nhưng vào lúc này, trong phòng truyền ra âm thanh trong sáng của Mộ Dung Thao: “Lược, là đệ sao? Sao không tiến vào?” Hắn phiết môi, ném cho nàng một ánh mắt “Xem, cơ hội không phải đến rồi sao?” chợt lên tiếng trả lời. “Là ta” Mặt mày nàng lập tức động, đi theo vào. Mộ Dung Lược cười thầm, nhìn bọn họ như là lâm phải đại dịch, bộ dáng căng thẳng, hắn cảm thấy vô cùng thú vị, tận lực nói: “Ta ở đây có tiện haykhông?” “Nào có cái gì mà không tiện, đến, ngồi ở đây, đệ cũngnên quen thuộc sự nghiệp ở trong nhà, khi nào có hứng thú, thì nói vớita.” “Gia chủ---“ Mộ Dung Thao đảo mắt lạnh qua, uy nghi tự sinh, phía dưới không dám phát ra âm thanh nào nữa. Hắn nghe lời bước đến, bước qua mấy bậc cầu thang, hướng lên vị trí chủ vị, nhìn thần sắc đám người phía dưới cùng đồ vật xung quanh, đánh giá. Hắn giống như vô tình nhìn về hướng chồng sách, cùng với sổ sách của cácsản nghiệp, cả chỉ thị chờ phê chuẩn, tình hình chung của buôn bán. “Học một ít, đây cũng là trách nhiệm của đệ.” Hắn hừ hừ: “Nguyên lai ngươi muốn ta trở về, thật là không có hảo tâm.” Người nào đó chính là bới lông tìm vết. Mộ Dung Thao bật cười. “Nói linh tinh cái gì!” Đệ đệ nếu không muốn, thì sẽ không ép buộc. Ngay từ đầu chỉ muốn chơi đùa, muốn xem mặt bọn họ xanh mét, lâu rồi lạichán, lười nhìn mấy người đó dè dặt cẩn trọng, lời nói cũng trở nên dứtkhoát, muốn trở về ngủ. Khiến cho Mộ Dung Thao nhanh chóng xử lý tốt sựtình cũng trở về phòng nghỉ. Âm thanh nhỏ nhẹ ở bên tai, đem tấm chăn ấm áp phủ lên trên cơ thể, mang theo nụ cười thương tiếc: “Không khác gì đứa nhỏ.” Dừng một chút, lại nghe Mộ Dung Thao nói: “Ta thật không phải không hiểu các ngươi là lo lắng cái gì, nhưng... đệ ấy chỉ còn ta, cốt nhục tươngthân, nếu ta không chiếu cố cho đệ ấy, thì ai có thể? Cho dù, tương laiđúng như lời các ngươi nói, cắt thịt uy hổ, chết ở trong tay đệ ấy, tacũng sẽ không oán.” Lời nói ôn nhu lọt vào tai, tim hắn cứng lại, không hiểu chua xót ở đâu nhảy lên mũi. Trừ bỏ nhũ mẫu ở trong kí ức thuở nhỏ, không có người nào quan tâm đến hắn, hỏi hắn một tiếng: Có lạnh hay không? Có đói bụng hay không? Có... Cố tình, người này luôn làm như vậy. Vì sao lại là Mộ Dung Thao? Là người mà hắn quyết tâm hận đến chết. Từ sau khi trở về Mộ Dung gia, trong đầu hắn bắt đầu xuất hiện hối hận. Có lẽ, không trở lại có vẻ tốt hơn, như vậy thì không cần phải do dự cùngrối rắm ở giữa yêu và hận, mâu thuẫn đau đớn, đã yêu, nhưng lại oán— nếu trên đời không có Mộ Dung Thao, thì thật tốt... Trong nháy mắt, hơn tháng đã qua... Thương tích trên người đã không còn ngại, đùi phải đã dần dần bình phục, vếtthương ở ngực cũng khép miệng, đều là nhờ Mạc Nhạn Hồi dốc lòng chăm sóc từng li từng tí. Sau khi có thể xuống giường đi lại, hắn dưỡngthành thói quen, mỗi ngày sau giờ ngọ đều đi lại trong vườn hít thởkhông khí. Cái nữ tử bộc chựng cùng cố chấp vào thời điểm này mới có thể an phận để mặc cho hắn ôm. Nghĩ đến điều này, bờ môi xuất hiện một ít nét cười nhợt nhạt. Người kia, mỗi khi bị hắn kéo lên giường cộng tẩm, phải dùng quyền uy của chủ tử ra lệnh không cho phép nàng rời đi. Thần thái lúc đó của đầu gỗ thực khôi hài, khiến hắn gần đây không nỡ buông tha cho tiểu lạc thú này,một lần lại một lần, dù sao cũng là nhuyễn ngọc ôn hương, một đêm ngủngon, ưu việt đều là hắn chiếm. Có chút mệt mỏi tựa vào trongđình, nhưng vẫn chưa thấy thân ảnh xuất hiện cố định mỗi ngày. Hắn không khỏi sinh ra tia nghi hoặc. Trên cơ bản, nàng sẽ không cách hắnquá xa, nếu muốn xử lý chuyện khác, cũng sẽ nhanh đi chóng về, đem annguy của hắn so với bất kì thứ gì đều trọng yếu. Một buổi sáng mà vẫnkhông thấy bóng người thì đó là chuyện cực kì khác thường. Càngmiễn bàn... giờ phút này nàng sớm đã nên đem thuốc đến. Nói cái gì màthương cân động cốt một trăm thiên, nói cách khác, một trăm ngày này hắn đều để cho nàng tẩm bổ như vậy, dưỡng sức khỏe trở lại như ngày xưa. Tùy tay chộp một tỳ nữ lại hỏi, đối phương ấp úng, nói không ra nguyên do. Thẳng đến khi hỏi đến người thứ ba, trong lòng liền biết là tình thế không tầm thường. “Các ngươi có phải không còn coi ta là chủ tử! Nói thật!” Giọng nói trầmthấp vừa quát lên, tỳ nữ liền sợ đến mức cái gì cũng khai ra hết. “Các trưởng lão... ở... ở.... nghĩa sảnh.... luận xử tội lỗi của biểu tiểu thư....” “Tội lỗi?” Nhạn Hồi thì có cái tội lỗi quỷ gì! Hắn lập tức đến nghĩa sảnh. Đó là nơi trừng phạt trọng tội, thật sự là rấtgiỏi, đối phó với một tiểu cô nương cũng phải dùng đến cả nơi này đểbiểu diễn. Lòng hắn nóng như lửa đốt, động tác nhanh hơn, chân bị thương vẫn chưa lành lập tức ẩn ẩn đau, nhưng hắn không dám trì hoãnmột khắc, chỉ sợ chậm một bước, Nhạn Hồi sẽ bị ép buộc không ra hìnhngười. “Mạc Nhạn Hồi, ngươi cũng biết tội?” Là giọng nói của Nhị thúc công. “Nhạn Hồi biết tội.” Hắn vừa tiến vào trong sảnh, tựa vào khung cửa, dướichân đã đau đến mất dần tri giác, đem toàn bộ sức lực ra mới miễn cưỡngchống đỡ, không muốn làm mất đi uy nghi của gia chủ. Âm thầm điều hòa hơi thở, nhìn nữ tử đang quỳ bất động ở giữa sảnh. “Nhạn Hồi, đến đây!” Đầu ngón tay nàng giật giật, nhưng lại nhanh chóng phục hồi tư thế, quỳ bất động. “Nhạn Hồi, lại đây!” “Gia chủ, ngài không thể lại che chở cho nàng. Mạc Nhạc Hồi phạm đến sai lầm này, nếu không chịu sự trừng phạt, thì chỉ có thể trục xuất ra khỏitrang. Bằng không, hạ nhân bên dưới làm sao có thể tâm phục?” Trục xuất ra khỏi trang? Cái lão già này uy hiếp nàng như vậy sao? Khó trách nàng ngay cả lời của hắn cũng không nghe theo. Trong lòng hắn hiểu được, tuy là gia chủ tôn quý, cũng phải nghe theo tộcquy, không được phép có lòng thiên vị, để tránh mù quáng tin nhầm ngườimà thành tai vạ. Đó là giáo huấn qua tấm gương của nhà Ân, đến nỗi tộcquy vững chãi như núi, khó có thể lay động, như vậy mới có thể cố thủcho Mộ Dung thế gia mấy trăm năm hưng thịnh không suy. Khi tiếpnhận chủ vị, Mộ Dung Thao cố ý hủy bỏ hình phạt quá mức khắc nghiệt,nhưng đấu tranh đến cuối cùng cũng không có kết quả. Trong lòng hắn cũng biết, lo lắng cho Nhạn Hồi, nhưng cũng phải đem tộc quy ra mới có thểkhiến cho người ta tâm phục khẩu phục, nếu cứ mù quáng đấu tranh thì sẽkhông có kết quả. “Như vậy, Nhạn Hồi phạm tội gì?” “Hộ chủ bất lực, khiến cho tính mạng gia chủ bị đe dọa, theo quy tộc, tự nhiên là nhận 50 trượng phạt, nghiêm trị không tha.” Hảo một câu hộ chủ bất lực! Nhạn Hồi vì Mộ Dung gia vào sinh ra tử, lúc đómấy lão già các ngươi đang làm cái gì? Ngồi uống trà ngon, đếm ngânphiếu! Xảy ra chuyện thì đòi “luận xử”, đem bím tóc của người khác lôira đánh, hay cho lão còn ngồi ở trên ghế nói chuyện. “Năm mươitrượng? Nữ nhân như nàng làm sao có thể chịu đựng được? Không chết cũngmất nửa mạng, Nhị thúc công, không thể thương lượng hay sao? “Tộc quy như núi, gia chủ vạn vạn không thể vì tư.” “Cũng phải.” Khóe miệng của hắn phiếm cười, đi một bước vào phòng, đảo mắtqua một loạt hình cụ, cầm lấy một thanh kiếm lưỡi mỏng. “Ta cũng muốnxem, lấy tiền của chung nhét vào túi tiền riêng, phẩm hạnh không tốt,nhẹ thì đoạn chỉ, nặng thì đoạn chưởng. Có phải hay không, Nhị thúccông?” “........Phải.” Lão nhân cảm thấy cả kinh, mồ hôi lạnh liên tục chảy xuống. Năm đó, Mộ Dung Thao đối với khuyết điểm như thế, từng có kiên quyết không buông tha? Không có, thậm chí còn giải quyết hậu quả thay, sau lại không hề đề cập đến, không để cho người nào biết được. “Như vậy, nếu ta nói thương tích này là tự bản thân ta gây ra, muốn thử tưvị dao đâm xuyên tim, vậy thì cùng Nhạn Hồi có quan hệ gì?” “Này—“ Cho dù có muốn giải vây đi chăng nữa, nói như vậy cũng quá gượng ép, không thể làm cho người ta tâm phục a! “Không tin?” Được! Hắn lập tức khiến nó trở thành sự thật, mười phần thuyết phục. Lưỡi dao vừa chuyển, nhanh chóng hướng ngực đâm đến, cho dù động tác của hộvệ có nhanh như thế nào đi nữa, lưỡi dao cũng đã cắt qua quần áo, chỉkém thêm một chút là đâm vào da thịt, đủ thấy hắn không phải nháo loạn. Mọi người đứng đó, kinh hãi đến toàn thân chảy mồ hôi lạnh. “Các vị trưởng lão, ta kính các ngươi là trưởng bối, nói cho đến cùng, có ai chưa từng phạm qua sai lầm? Tất nhiên là có, mấy năm nay khuyết điểm gì cũng đều có đủ. Giờ ta nói, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, việc nàyliền cứ như vậy, thế nào?” Sảnh đường tiếp tục im lặng. Hảo, hắn coi như là đã đồng ý. “Còn không mau lại đây! Thật muốn ta đến đó đỡ ngươi lên? Mạc Nhạn Hồi,ngươi thật cao giá quá rồi, trong lòng ngươi rốt cuộc còn có chủ tử làta nữa hay không?” “Nhạn Hồi không dám.” Người vừa tiếnlên, hắn liền dựa vào, đem sức nặng toàn thân giao cho nàng. Ở trước mặt nàng, không nên cố cái gì mà uy nghi của gia chủ, yếu đuối cũng khôngcó cách nào. Vai phải nàng trầm xuống, suýt nữa không đứng nổi. Nghi hoặc liếc nhìn hắn một cái, hắn lạnh lùng trừng mắt. “Còn không đi!” Mạc Nhạn Hồi không dám hỏi nhiều, yên lặng dìu hắn trở về phòng. Càng nghĩ hắn càng tức, nghĩ đến nàng quỳ gối thẳng tắp ở sảnh đường, bênphải một lời, bên trái một câu, khi dễ bức bách, cũng không chịu đến cầu hắn che chở. Hảo, nàng giỏi, nàng có cốt khí, còn dám ngỗ nghịch hắn,không nghe lời hắn nói! Tâm bốc hỏa, cúi đầu xuống vành tai khéoléo mượt mà, cắn một cái. Nàng bị đau, ngạc nhiên quay đầu, vừa đúng ýhắn, không hề khách khí liền hướng đến đôi môi của nàng. Nàng bị dọa đến kinh hãi, động cũng không thể động. Thật sự là đầu gỗ! Hắn cười thầm, chỉ giả vờ là cắn cắn bờ môi, cắn, liếm,bỗng mất đi kiểm soát, liền không để cho nàng lùi lại, bừa bãi hôn nàng, ăn nàng. Nàng ngừng thở, cũng không dám vọng động. Sợ nàng nghẹn thở đến hỏng chính mình, hắn buông ra, nhìn gương mặt đỏ ửng của nàng. Ngứa, tâm loạn. Nàng bất giác cắn môi dưới, trong hơi thở đều là mùi của hắn. Đối với nàng, đó là một cảm thụ xa lạ, chưa bao giờ nghĩ tới, có thểcùng hắn thân mật như vậy, đầu lưỡi quyến luyến liếm liếm môi dưới, tham lam muốn cảm thụ một ít độ ấm mà hắn lưu lại— Cử chỉ vô tâm như chọc ghẹo, làm hô hấp của hắn cứng lại. “Mạc Nhạn Hồi, đây là ngươi tự tìm!” Nghênh môi, nhiệt liệt hôn sâu. Không còn giống như vui đùa lúc trước, hắn hôn thật sâu, cực triệt để, đầulưỡi quấn đầu lưỡi, muốn cắn nuốt mỗi một hơi thở của nàng, mỗi một phân ngọt ngào mềm mại. “Ngươi là của ta, mỗi một tấc đều là của ta,người ngoài đừng hòng chạm vào ngươi dù chỉ một chút, ngươi cũng khôngthể cho phép, sau này chỉ có thể trốn phía sau ta, mấy lão già ấy cứ đểta đối phó, biết chưa?” Hắn vừa lòng nhìn đôi môi xinh đẹp sưng đỏ, tấtcả đều là ấn ký của hắn. “..........Biết.” Cho nên, đây là trừngphạt vì nàng vừa rồi mới không nghe lời hay sao? Bọn họ tựa hồ-- cànglúc càng... là diễn “Tà nịnh chủ tử tiếu hộ vệ” đi, đối với hình tượngquang minh chính trực của hắn mà nói, làm cái chuyện này có chút quỷ dịkhông nói nên lời.... Nửa đêm, ngọn nến đã cháy hết, khi tỉnh lại, xung quanh đều là một mảng đen. Hô hấp của hắn cứng lại, đưa tay lơ đãng chạm vào cơ thể mềm mại, hắn dang tay ôm lấy, chậm rãi điều hòa hơi thở. “Gia chủ?” Quen ngủ không sâu, bảo trì cảnh giác cao độ, cơ hồ là khi hắn có động tĩnh, Mạc Nhạn Hồi liền tỉnh. “Không có việc gì, chỉ là miệng vết thương có chút đau, ngươi cứ ngủ đi.” Nàng vừa nghe xong, muốn đứng dậy cầm đèn soi, thì bị hắn kéo lấy cổ tay,toàn thân bị đè xuống dưới. Đôi môi đè xuống hôn triền miên, giống nhưlà tự trấn an điều gì đó, lại giống như tìm kiếm sự an ủi. “Chỉ cần cóngươi ở đây, Nhạn Hồi, chỉ cần có ngươi, ta sẽ không đau.” Hắnchưa từng biểu hiện yếu đuối như thế. Thân là người thừa kế của Mộ Dunggia, từ nhỏ liền biết trên người phải mang cái gì, trưởng thành sớm,trầm ổn, cũng không cho phép chính mình yếu đuối, nhưng hắn cũng làngười, như thế nào lại không mệt mỏi? Khó có khi hắn để lộ sự yếu đuối, Mạc Nhạn Hồi cảm thấy thương tiếc, dang tay ra ôm lấy, dùng cả cơ thể để cho hắn một chút ôn nhu. Mặc dù chỉ là một chút, nhưng không hềgiả vờ kiên cường chống đỡ ở trước mặt nàng, như vậy cũng là đủ rồi. Hắn hôn, đôi môi cẩn thận vuốt ve, lòng bàn tay vòng qua gáy, muốn lấy thêm một chút ấm áp, không ngờ hơi thở càng lúc càng hỗn loạn, tim đập dồndập. Nguyên là hắn cũng không muốn làm như thế, nhưng hắn là đánh giá chính mình quá cao, mỹ nhân ở trong lồng ngực, mấy người có thể tựkiềm chế? Bàn tay to thâm nhập vào bên trong vạt áo, một chưởngnắm một gò đào no đủ, bờ má chạm vào bờ má, ở bên tai nàng thì thầm.“Nhạn Hồi, có được không?” Được không? Giọng nói khàn khàn mê người của hắn lay động ở bên tai, mang theo trân trọng. Nào có gì không được? Từ rất lâu trước kia, ngay cả mạng nàng cũng có thểtrao cho hắn, nếu hắn muốn người nàng, có gì mà nàng không đưa được. “Hảo.” “Thực sự?” Hắn nhấc nửa người, nhìn xuống nàng. “Là ngươi tự mình đồng ý, sau này đừng có hối hận, nói rằng ta lừa gạt khi dễ ngươi.” “Sẽ không.” Chỉ cần là hắn, nàng cam tâm tình nguyện. “Ân.” Hắn cười rạng rỡ, cúi người an tâm ôm. Đêm dài, hai thân như nóng cháy như lửa dây dưa, tìm kiếm niềm vui nguyên thủy, uất ức cùng tịch mịch đều được hòa tan. Không gian tối đen, lại không nan ai.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]