Hôm sau, phòng khách có một khung cửa sổ sát mặt đất, ngoài cửa sổ là một ban công nhỏ, nhưng bốn phía của ban công lại giăng đầy song sắt phá vỡ mỹ cảnh. Sau giờ trưa nắng đã dâng lên cao, một bóng dáng cao lớn ngồi gần cửa sổ, lưng dựa vào mặt kính trong suốt mắt nhìn đăm đăm ra bên ngoài, nếu người không biết sẽ nghĩ y đang rất thỏa mãn.
“Cho ngươi này, phim khoa học viễn tưởng, phim mới ra đó.” Anseph cầm chiếc đĩa, hắn thường lui đến đây mang cho Lục Hạo Lập một vài thứ tiêu khiển, ngồi bên cạnh y giống như hôm qua không hề xảy ra chuyện gì cả.
Lục Hạo Lập cầm lấy, thật tự nhiên mở mặt bìa ra xem giới thiệu vắn tắt, hỏi bằng giọng vịt cồ: “Nghe có kì không?” Nội tâm gào hét, cái giọng này y nghe còn không chịu nổi nữa là.
Bất quá y suy nghĩ hơi nhiều rồi, vì Anseph không hề cảm thấy buồn cười, hắn chỉ nhìn chằm chằm vào vết xanh tím trên cổ Lục Hạo Lập, hơi lo lắng: “Gọi bác sĩ?” Lục Hạo Lập lắc lắc đầu ý không cần, tối hôm qua đã kiểm tra rồi. Nam nhân kia thảy y cho bác sĩ xong liền đi một hơi không trở về, thật hiếm khi không qua đêm ở đây.
“Kỳ thật ngươi không nên đối nghịch với thủ lĩnh, nếu không cũng không chịu khổ như vậy.”
“Ta…khụ khụ khụ… khụ......” Hắn nói như vậy, Lục Hạo Lập cảm giác cực kỳ oan uổng cùng bất bình, cấp bách biện minh khiến cổ họng khó chịu ho khan, Anseph thấy y ho dữ dội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luoc-doat-cuop-doat/1914833/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.