"Viêm Ngọc... "
"Viêm Ngọc, nàng làm sao rồi? "
Tiếu Tam Tiếu run rẩy, bàn tay áp lên má Viêm Ngọc, không ngừng lay.
"Viêm Ngọc, xưa nay nàng không thích đùa mà, mau tỉnh dậy, tỉnh dậy đi, đừng làm ta sợ...Viêm Ngọc, Viêm Ngọc.. ".
Mặc cho hắn gọi thế nào, nàng vẫn im lìm, không một lời đáp lại.
"Viêm Ngọc, Viêm Ngọc, nàng nói gì đi chứ".
Càng lúc Tiếu Tam Tiếu càng hoảng loạn, nhớ những ngày trước đây, nàng còn rất hung hăng đánh hắn, ngày nào cũng đánh, rược hắn chạy cả khu rừng. Giờ lại lạnh ngắt nằm im trong lòng hắn, không còn hung dữ nữa, không còn quát tháo hắn lưu manh nữa. Bỗng dưng hắn thấy sợ, một vài suy nghĩ từ lí trí đang bị tình cảm của hắn lấn áp.
"Nàng không sao, chỉ ốm thôi".
Hắn dựng người nàng lên, cố vận công trị thương, nhưng nội thương của hắn vừa được hỏa mệnh của nàng điều trị, cơ thể vốn yếu ớt hơn cả người bình thường, làm gì còn công lực mà trị thương cho nàng.
"Phụt".
Hắn phun ra một búng máu, nơi ngực cuộn lên đau nhói, liền nghe tai ù đi.
Không thể vận công trị thương cho nàng, hắn lại lúng ta lúng túng hô:
"Viêm Ngọc, không sao, không sao, ta đưa nàng đi đại phu".
Tiếu Tam Tiếu vội vàng cõng nàng lên vai, một mạch chạy về phía Loa Thành. Trời đêm không mưa gió, chỉ có sương dày trĩu nặng hạt, hóa thành mưa rồi lất phất bay, vừa lạnh lẽo vừa mờ mịt. Trăng trên cao càng thêm thê lương vô định, chẳng tỏ chẳng mờ, cứ hờ hững trôi.
"Rầm"
Tiếu Tam Tiếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lung-linh-tan/121313/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.