Uất Dương Sa hơi nhíu mày, cong lưng, toàn thân phát ra tiếng tí tách có chút đáng sợ.
Thời điểm thân thể lần nữa đứng thẳng, đã cao hơn nhiều so với lúc nãy.
Vốn không cao hơn Vân Dịch bao nhiêu, nhìn thẳng là được, giờ nhìn một cái, đã cao hơn y nửa cái đầu.
Hắn vỗ một hồi dọc theo đường viền khuôn mặt, lại lấy khăn vải thấm nước lau nơi bả vai cùng lưng, dấu răng cùng vết cào liền hiện ra.
Dấu răng tương đối sâu, tạo thành một lớp vẩy mỏng, mấy vết cào trên lưng cơ bản đã lành, chỉ còn lại một ít dấu vết trắng nhợt.
Vân Dịch nhìn dấu vết mình cố ý lưu lại, như có điều suy nghĩ.
Uất Dương Sa sờ một bên mép mặt nạ, nhìn thấy Vân dịch ngắm lưng hắn đến ngẩn người, liền nhe răng cười một tiếng.
"Ngày đó cởi trang phục bị đồng bạn cùng phòng thấy, còn hỏi ta nữ nhân nào hoang dã đến vậy, ta bảo hắn bị mèo cào, hắn còn không tin."
Vân Dịch ném cho hắn một cái liếc mắt, "Ngươi mới là mèo."
Uất Dương Sa khẽ mỉm cười, cưng chiều bóp bóp khuôn mặt trắng mềm của y.
Lại đợi hơn một nén nhang, giống như lột da mặt, Uất Dương Sa cúi đầu dè dặt vạch ra một xíu.
Đến khi xé xuống toàn bộ mặt nạ, hắn cẩn thận để trên bàn.
Vân Dịch còn chưa làm xong chuẩn bị tinh thần nhìn gương mặt thật của hắn, Uất Dương Sa xoa xoa mặt, ngẩng đầu nhìn y.
Chỉ nghe thấy rõ ràng tim nhảy lên một cái, không thể không thừa nhận, đây là một gương mặt khá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lung-linh-anh/615256/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.