“Hù dọa tôi sao? Nực cười.” Nó nhếch mép rồi bước đến bảng tintrường, nhìn nghía bức hình “gợi cảm” kia, nó cầm viên phấn lên rồi viết chữ thật to, sau đó phủi tay lấy trong người cây dao ra găm thẳng lênbảng, nghoe nguẩy bước đi.
—————–
Đi một hồi nó bước vào lớp, ai cũng nhìn nó chằm chằm. Nó không quantâm mấy, đến chỗ ngồi, nó nhìn trên mặt bàn có một tờ giấy màu xanh.
“Hẹn cô tại quán cà phê bên trường, sau giờ học phải đến. Không thì cô em gái yêu quý của cô sẽ không yên đâu.”
Gì? Hù dọa? Lại hù dọa! Hù cái gì mà đần còn hơn đần nữa! Lấy cô emgái cùng cha khác mẹ của nó ra làm con tin à? Nó còn muốn con nhỏ đóchết đi cho rồi!
Nhưng nếu vậy thì quá chán, trò chơi của nó tốn sức nhiều năm lại bị một kẻ quịt đi sao? Không muốn cũng phải đi thôi.
Nó dọn dẹp đồ đạc, nhưng thực chất là chỉ dọn tờ giấy trên bàn thôi.
Lướt nhìn lớp một hồi, nó nhếch mép, hình như có ai đó vô lớp trễ thì phải?
Nó nhướng môi rồi đi ngoài.
“Hạnh Nhi! Tôi thật sự rất bực bội em khi trong tiết của tôi em lại lang thang tự nhiên như vậy!” Cô giáo môn toán tức giận nói.
“Bận, ra ngoài.” Nó lười nhác tựa lưng vào cửa.
“Bận gì chứ? Em phải giải xong câu này rồi mới được đi.” Cô giáo chỉ tay lên bảng.
“-2. Câu còn lại là 5,3472901. Tôi đi được rồi chứ? Cám ơn.” Nó ngáp rồi bước đi như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lun-a-co-uong-sua-di-nhe/2022501/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.