Không như bao người bị mất đi thị giác, hoảng loạn, gào la, khóc lóc…
Nó chỉ im lặng nằm đó, đôi mắt vẫn mở, mà thứ nhìn thấy duy nhất chỉ là màu đen.
Ngồi dậy, gương mặt vô hồn, nhợt nhạt đi trông thấy.
Nó không biết bây giờ là mấy giờ, đang ở đâu, nó đã chết chưa, hay còn sống? Và tại sao nó lại bị mù…
Vẫn im lặng đặt câu hỏi mà nó không biết rằng chị dâu, John và Hoàng Lâm đã đứng trước nó.
Chị dâu khóc nghẹn ngào, tay bụm miệng nấc từng hồi, John ở bên chỉ biết xoa lưng vợ.
“Ai vậy?” Nó quay đầu theo hướng tiếng khóc.
Tiếng khóc này, là của chị dâu, bên cạnh chị luôn có John.
“Chị dâu?”
“Hức…..Nhi ơi!!!! Chị….chị thật xin lỗi….huhu….” cô chạy lại ôm chầmlấy nó, bụng bầu to lớn chạm vào nó khiến nó an tâm đúng là chị.
“Chị làm gì em đâu mà xin lỗi?” Nó mỉm cười, tay lần từ vai lên gương mặt cô, lau đi nước mắt.
“Đáng lẽ ra…đáng lẽ ra chị phải ngăn em không được đến đám cưới của Phong, gìơ thì…hức…giờ thì…. huhu.” Cô khóc nấc lên.
Nó im lặng, rồi cười nhạt.
“Em vẫn ổn, chỉ là giờ đây không còn được nhìn thấy chị và anh hai rồi, cũng buồn, nhưng cũng vui.”
“Vui…vui làm sao mà được!!!” Chị dâu kích động.
“Vui vì…em có thể đối mặt với anh ấy mà không thấy gượng ép.” Nó nhắm mắt, thở dài ra.
“Nhi…” John lo lắng.
“Anh đừng lo cho em, chỉ là mất đi thị giác, không có gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lun-a-co-uong-sua-di-nhe/2022496/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.