Vừa lên xe, Phó Tuyết Lê liền bắt đầu ồn ào, cô oán giận nói: “Tạ Từ, đã nhiều năm rồi mà cái tính xấu của cậu vẫn không thay đổi gì cả, không có kiên nhẫn chút nào.”
Tống Nhất Phàm chỉ lo cười.
Tạ Từ giữ yên lặng. Anh nhìn thẳng phía trước, ngón tay gõ gõ vô lăng.
Lúc này, cửa ghế phụ bị kéo ra. Anh không khống chế được tầm mắt mà liếc sang bên cạnh.
Hứa U kéo cửa xe ra, tầm mắt đột ngột đụng phải mắt Tạ Từ. Đầu tiên, cô hơi sửng sốt, yên lặng đặt túi lên, ngay sau đó ngồi lên ghế rồi đóng cửa xe lại.
Hai chân tinh tế thẳng tắp khép lại, ngón chân trắng nõn lộ ra khỏi đôi dép xăng đan.
Tạ Từ nhìn cô hai giây, cảm thấy yết hầu hơi khô.
Anh ho khan một tiếng, sau đó dời ánh mắt, không thể không quay đầu đi.
Hai người giống như đã không gặp mặt một thời gian rồi.
Tạ Từ nghiêng mặt, hai tay đặt trên tay lái, vừa giả ho vừa nhìn ra ngoài cửa sổ. Ảnh ngược của người nào đó chiếu lên cửa sổ như ẩn như hiện.
Hứa U không để ý, cô cúi đầu kéo dây an toàn, Phó Tuyết Lê ngồi phía sau vỗ vai cô, đưa cho cô một chai nước khoáng.
Hứa U nhận lấy, đầu hơi nghiêng, cười khẽ, “Cảm ơn.”
“——Không cần cảm ơn.” Tạ Từ quay đầu, đối diện với tầm mắt của cô, trả lời thật nhanh.
Phó Tuyết Lê: “….”
Anh nói những lời này chính là không có ai nói cùng nên cố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lum-dong-tien-nho-cua-em/2213164/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.