Thiên Đông Đế trầm mặc nhìn bóng người đang từng bước dời khỏi đại điện. Hắn bỗng nhớ đến ngày xưa, mình cũng từng đứng đây nhìn người ta dời đi. Cảnh còn, người còn, chỉ có tình cảm là thay đổi.
Kẻ nhiều năm trước cứu giúp mình khỏi vực sâu tuyệt vọng nhiều năm sau lại trở thành người muốn giết mình nhất.
Thời thế, thế thời.
Hắn nhắm mắt lại, thở ra một hơi dài.
Mâu thuẫn của thế hệ trước không dứt điểm đã hủy hoại đến thế hệ sau.
...
"Ngài có vẻ rất thích Nam Phi?"
Kính Thành vừa mân mê viên ngọc có màu sắc quỷ dị trong tay vừa hỏi.
"...Ừ, đó là một người hiểu lý lẽ, thông minh và hiền đức, khiến người ta không thể không yêu thích."
Phúc Trường đứng đối diện với Kính Thành, đôi mắt lại không cùng hướng với cơ thể, cúi thẳng xuống đất. Câu trả lời cũng không quá rõ ràng, chỉ qua loa cho có.
Lại bắt đầu rồi.
Bùa ngải ngày càng quá quắt.
Cơn đau từ tim ập tới, đánh tan chút lý trí còn sót lại.
Hắn ngẩng đầu lên, mặt đối mặt, đôi mắt trống rỗng, vô hồn phản chiếu hình ảnh của người đối diện.
"Hôm nay có uống thuốc không?"
"Đã uống đủ liều."
Kính Thành gật đầu hài lòng, nghĩ đến việc gì đó lại chuyển sang lắc đầu.
Như thể đang đấu tranh nội tâm sâu sắc.
"Uống thêm một liều nữa, à thôi, tạm thời cứ vậy đi."
Vẫn là không đủ nhẫn tâm.
Hắn nắm chặt tay, làm cách nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lui-tan-noi-cam-cung-heo-mon-trong-bi-thuong/2895487/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.