Chương trước
Chương sau
Lúc Ôn Lăng Âm tỉnh lại trời đã sáng. Ánh nắng ôn nhu xuyên qua cửa sổ chiếu lên mi mắt hắn như dát lên một lớp phấn vàng.
Hắn mở mắt ra, con ngươi hiện lên một màu hổ phách cực kỳ trong veo dưới ánh mặt trời. Giống như bị ánh sáng kích thích hắn híp mắt nâng tay che phía trước muốn đứng dậy, lại vì đau đầu do say rượu mà kêu lên một tiếng.
"Ai da Ôn đại nhân, ngài tỉnh rồi!" Ngoài mép giường đột nhiên có một gương mặt xinh đẹp thò qua, Việt Dao chống tay trên giường nhìn hắn cười nói: "Đêm qua ngủ ngon giấc không?"
Việt Dao chỉ mặc một thân y phục mỏng, tóc đen rối tung, trên trán còn mang theo hơi nước, hẳn là vừa mới rửa mặt chải đầu xong.... Ôn Lăng Âm giật mình, ánh mắt lướt qua vai nàng nhìn bố trí xa lạ xung quanh lạnh lẽo trong mắt dần hóa thành kinh ngạc, hắn bỗng nhiên động thân ngồi dậy.
Có lẽ là ngồi dậy quá nhanh hắn đỡ trán, khẽ nhíu mày hỏi: "Đây là đâu?"
"Phòng ngủ của ta." Việt dao ý vị thâm trường vỗ giường: "Giường của ta."
Ôn Lăng Âm thất thần trong giây lát. Hắn cúi đầu nhìn áo trong màu trắng trên người mình rồi lại nhìn Việt Dao ở đối diện, vành tai chậm rãi nổi lên một tầng màu hồng không dễ phát hiện
Trầm mặc rất lâu.
Ôn Lăng Âm rũ mi mắt, ngón tay nắm chặt chăn môi đóng mở mấy lần cuối cùng chỉ chần chờ phun ra hai chữ: "Chúng ta...."
Việt Dao lập tức hiểu được ý hắn vội giải thích: "Đêm qua Ôn đại nhân uống say không chịu về nhà dù thế nào cũng muốn ngủ ở chỗ ta. Khi đó canh giờ quá muộn ta cũng không lay chuyển được đại nhân đành phải nhịn đau nhường giường cho đại nhân ngủ.... À đúng rồi y phục cũng là ta cởi cho ngài."
Ôn Lăng Âm giương mắt nhìn nàng.
Việt Dao chọc hắn: "Ôn địa nhân đêm qua thật là...." Dứt lời lại làm mặt quỷ.
Ngón tay Ôn Lăng Âm càng nắm chặt giống như đang chịu đựng cái gì.
Việt Dao lúc này mới buông tha hắn, cười ha ha nói: "Chọc ngài chơi thôi đại nhân! Lúc ấy đêm khuya tĩnh lặng, trai đơn gái chiếc, sợ cấp dưới nhìn thấy việc này sẽ sợ hãi nên ta liền tự chủ trương cởi áo ngoài cho đại nhân, mấy cái không nên xem không nên cởi khác ta đều không chạm vào!"
Nhớ lại bộ dạng Ôn Lăng Âm đêm qua Việt Dao cảm thấy thú vị. Hắn uống say lại rất nghe lời giống như một đứa nhỏ ngoan mặc người sắp xếp, lúc cởi áo cho hắn kêu hắn liền giơ tay lên, kêu hắn xoay người liền xoay người nhưng vẫn luôn dùng đôi mắt lạnh lẽo mê mang kia nhìn chằm chằm Việt Dao, đáy mắt có chút chờ mong nhợt nhạt.
Nhưng Ôn Lăng Âm cái gì cũng không nhớ được. Hắn chỉ nhỡ rõ bản thân uống rượu trên nóc nhà cùng Việt Dao, nàng hỏi hắn thích hoa gì hắn nhìn nàng nói thích hoa lê....
Thấy bản thân không có chỗ thất thố Ôn Lăng Âm nhẹ nhàng thở ra, xốc chăn lên đứng dậy mang giày, nhặt quan bào vo thành một đống bên giường giũ ra.
Phi ngư phục uy nghiêm tinh xảo xuất hiện nếp nhăn làm hắn vô cùng không thoải mái, nếu để quan viên đồng liêu thấy được không chừng sẽ buộc tội hắn khinh nhờn quan bào.
Thấy hắn ôm quan bào nhăn nhúm đứng tại chỗ trầm tư Việt Dao vội nói: "Ta ủi thảng giúp đại nhân cho!"
Nói xong Việt Dao không đợi hắn đáp lại mà tự mình ôm quần áo trong ngực hắn, bước đi nhẹ nhàng ra khỏi cửa, không bao lâu liền cầm một cái bàn ủi đồng cùng chậu than đi vào. Nàng đặt quần áo trên bàn rồi trải thẳng ra dùng bàn ủi đồng đã nung nóng ủi thẳng từng nếp nhăn, thủ pháp thành thạo.
Đừng nhìn nàng ngày thường cẩu thả như nam nhân nhưng làm loại việc tinh tế này cũng thuận buồm xuôi gió, khuôn mặt cực kỳ nghiêm túc.
Trên bàn còn đặt đóa hoa thạch lưu mới hái đêm qua, có chút héo nhưng vẫn còn đỏ rực.
Ôn Lăng Âm mặc trung y màu trắng đứng sau Việt Dao. Có ánh nắng sớm xuyên qua song cửa sổ chiếu lên sườn mặt của nàng, tóc đen rũ xuống sau tai phản chiếu ra từng đợt ánh sáng vàng dưới ánh nắng, lúc này Việt Dao càng nhu hòa mỹ lệ hoàn toàn khác xa so với bộ dạng khi trang điểm giống nam tử.
Ôn Lăng Âm nhịn không được nhìn nàng nhiều hơn, con ngươi lạnh lẽo cũng nhiễm một tầng ánh mặt trời ấm áp.
Giống như nghĩ tới cái gì Việt Dao chợt cười khúc khích: "Đêm qua đại nhân cực kỳ say, lúc ta đỡ ngài lên giường cởi áo đại nhân còn nắm chặt tay ta muốn ngủ chung cùng ta nữa."
Loảng xoảng —
Tiếng động nhỏ vang lên, Việt Dao quay đầu vừa vặn thấy được Ôn Lăng Âm suýt nữa đụng phải ghế, trên mặt chợt lóe qua kinh ngạc cùng quẫn bách.
Hắn rất ít khi có bộ dạng chân tay luống cuống thất thố như vậy, Việt Dao bất giác buồn cười bưng bàn ủi có chút khói trêu đùa hắn: "Ôn đại nhân ngày thường luôn là bộ dạng quân tử đoan chính lạnh như băng ai ngờ lúc say rượu lại phong lưu không kiềm chế được như vậy."
Ôn Lăng Âm đỡ ghế sắc mặt vẫn lạnh lùng như cũ chỉ là vành tay xuất hiện chút hồng khả nghi, yết hầu trượt lên trượt xuống mấy lần mới nói: "Ta say nên không nhớ rõ bản thân lúc ấy đã làm gì." Dứt lời hắn lại thấp giọng bổ sung thêm một câu: "Nếu như có mạo phạm thì thật sự xin lỗi, ta...."
Hắn nhăn mày giống như đối với hành vi thất thố sau khi say rượu của bản thân vô cùng chán ghét.
Việt Dao sợ câu kế tiếp của hắn chính là 'Ta nguyện ý ấn theo quân pháp tự phạt hai mươi roi' liền vội đánh gãy lời hắn: "Không mạo phạm không mạo phạm! Chỉ là đêm qua Ôn đại nhân quá mức đáng yêu...."
Nghe được hai chữ 'đáng yêu' Ôn Lăng Âm không vui nhăn mày.
Việt Dao vẫn luôn liếc mắt nhìn hắn tất nhiên cũng cảm thấy được cảm xúc cực nhỏ đó liền vội vàng cao giọng nói tránh đi: "Lại nói ta cũng là người tập võ, ai có thể mạo phạm ta được?"
Nàng đặt bàn ủi xuống, đưa y phục còn mang theo nhiệt độ cùng hương tùng mộc tới trước mặt Ôn Lăng Âm, cười đến hai mắt đều cong cong: "Đây."
Không giống Ôn Lăng Âm Việt Dao rất thích cười: Cười sang sảng, cười lấy lòng, cười xinh đẹp, cười công khai còn có ngẫu nhiên lộ ra nụ cười giảo hoạt giống như trong lòng vĩnh viễn sẽ không có nỗi buồn.
Nhưng Ôn Lăng Âm rõ ràng đã thấy qua nước mắt nàng.
Hiện giờ nhớ lại trái tim vẫn rung động, người luôn luôn cười lại khóc mới là khiến người khác đau lòng nhất....
Ôn Lăng Âm mặc áo choàng vào, thắt chặt đai lưng, ngón tay thon dài sửa sang lại hai vạt áo trắng như tuyết, lúc nói chuyện đã khôi phục sự lạnh lùng nghiêm túc ngày xưa chỉ nhìn Việt Dao gật đầu một cái rồi nói: "Đã làm phiền Việt Sử phủ."
Hắn đội mũ quan cầm theo Tú Xuân đao rời đi, còn mang theo đóa hoa thạch lựu héo bẹp trên bàn.
Hôm nay thời tiết rất tốt, sáng sớm Tiêu Trường Ninh dùng xong đồ ăn sáng liền ra cửa giải sầu cùng đám người Tưởng Xạ, cảnh xuân tươi đẹp khắp một đường làm nàng không nhịn được liền đi tới Thừa Thiên Môn.
Bên cạnh Thừa Thiên Môn chính là Bắc Trấn phủ tư của Việt Dao, Tiêu Trường Ninh đi được nửa canh giờ đã có chút mệt mỏi vừa vặn lại nhớ Việt Dao liền thuận đường đi chào hỏi nàng một cái.
Ai ngờ vừa đến của Bắc Trấn phủ tư lại thấy một nam tử trẻ tuổi mặc phi ngư phục đi từ bên trong ra.
Phi ngư phục không phải người nào muốn mặc cũng được, Tiêu Trường Ninh nhịn không được dừng bước đánh giá Cẩm Y Vệ trẻ tuổi đang đi tới, nàng nghĩ thầm: Thân cao chân dài tựa hồ lớn lên cũng không tồi.
Chỉ là tên Cẩm Y Vệ này giống như có chút thất thần, thẳng đến khi đi đến trước mặt Tiêu Trường Ninh người mới hoàn hồn nghiêng người lui qua một bên ôm quyền hành lễ: "Thần, Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ Ôn Lăng Âm gặp qua trưởng công chúa điện hạ."
Thì ra đây là Ôn Lăng Âm.
Xác thật sinh ra cũng không tồi. Tiêu Trường Ninh rất có hứng thú mà đánh giá hắn cho ra bình luận trong lòng: Nhưng mà quá lạnh nàng vẫn thích bộ dạng Thẩm Huyền hơn.
Nhưng mà loại nam tử băng sơn mỹ nhân này cũng vô cùng xứng đôi với Việt Dao tính tình thích bay nhảy.
Nghĩ đến cái này trên mặt Tiêu Trường Ninh lộ ra nụ cười ý vị thâm trường: "Ôn Chỉ huy sứ đại nhân nhận ra bổn cung?"
Ôn Lăng Âm nâng đôi mắt mỹ lệ lên nhìn lướt qua thái giám một tấc cũng không rời phía sau nàng, hắn dùng giọng điệu việc công xử theo phép công nói: "Điện hạ một thân hoa phục tất nhiên thân phận bất phàm, có thể để thái giám Đông Xưởng coi trọng như thế chỉ cẩn phỏng đoán thêm liền biết được."
Tiêu Trường Ninh gật đầu: Cũng rất thông minh.
"Chưa tới canh giờ giao ban Ôn Chỉ huy sứ liền chiêu hiền đãi sĩ đích thân tới Bắc Trấn phủ tư của Việt Dao, cẩn trọng như thế thế gian này rất ít người có." Tiêu Trường Ninh híp mắt cười đổi đề tài, cao giọng nói: "Chỉ huy sứ đại nhân có vừa lòng với Việt tỷ tỷ không?"
Ôn Lăng Âm nghi hoặc nhìn nàng.
Tiêu Trường Ninh chỉ cười chỉ y phục hắn như có thâm ý khác: "Trên người của ngài có hương tùng mộc rất dễ ngửi được, Việt tỷ tỷ thích nhất là dùng nó để xông y phục." Dứt lời nàng liền cười đi ngang qua Ôn Lăng Âm.
Ôn Lăng Âm vẫn đứng tại chỗ như bị bấm nút dừng hình ảnh. Thật lâu sau hắn mới theo bản năng giơ tay sờ vạt áo, phảng phất như làm vậy thì đầu ngón tay cũng dính hương thơm nhàn nhạt kia.
Tiêu Trường Ninh quen biết Việt Dao từ nhỏ, nàng đi vào Bắc Trấn phủ tư lại không có người nào dám cản cho nên một đường thông suốt đi tới trong đình kêu: "Việt tỷ tỷ?"
Việt Dao mới vừa đổi qua võ bào đang đội mũ lên liền vội vàng chạy tới: "Ai da tổ tông nhỏ của ta, người tới đây sao lại không thông truyền trước một tiếng?"
"Sao, sợ bổn cung quấy rầy chuyện tốt của tỷ với Ôn Chỉ huy sứ?" Tiêu Trường Ninh bước lên thần bí nhìn Việt Dao nói: "Hai người tối hôm qua sao lại thế này? Giống như có chuyện."
Việt Dao cười ha ha xua tay, không để bụng nói: "Thần với hắn có thể có chuyện gì được? Điện hạ lại nói bậy."
"Còn muốn gạt bổn cung? Nếu không có chuyện gì thì sao hắn lại một đêm không về, sáng sớm mới rời đi từ nơi này của tỷ, trên người còn mang theo hương tùng mộc tỷ thích nhất?"
"Sao điện hạ biết hắn một đêm không về!?"
Việt Dao là một người thẳng tính chỉ cần lừa một chút là lòi ra. Tiêu Trường Ninh bất giác buồn cưỡi, duỗi tay dí lên trán nàng: "Lừa tỷ thôi ai ngờ tỷ thế nhưng lại thừa nhận."
Việt Dao nhất thời không nói gì.
Sau một lúc lâu nàng giải thích: "Không phải như vậy, đêm qua thần chỉ cùng hắn ngắm trăng uống rượu thôi."
Tiêu Trường Ninh giả vờ kinh ngạc nâng tay áo che miệng: "Trai đơn gái chiếc, cấp trên cấp dưới mà lại ngắm trăng uống rượu?"
"Ai, cũng không phải như vậy!" Việt Dao bối rối hết nửa ngày làm cho bản thân rơi vào một cái vòng tuần hoàn, nàng bất chấp tất cả nói: "Hắn uống say ăn vạ không chịu về nhà, thần liền để hắn ngủ ở đây.... Điện hạ nhìn thần như vậy làm gì? Hắn ngủ trong phòng thần ngủ thư phòng thật sự là cái gì cũng không xảy ra."
Tiêu Trường Ninh ngược lại thở dài, lo lắng cho con đường tình yêu của Ôn Chỉ huy sứ.
"Vừa rồi bổn cung gặp được Ôn Chỉ huy sứ ở cửa, xác thật là một lang quân tuấn tú uy nghiêm."
Việt Dao lập tức nói: "Đúng chứ? Tỷ đã nói hắn sinh ra cũng không tồi."
Tiêu Trường Ninh tiếp tục: "Tuy là công tử thế gia gia thế hiển hách nhưng khác mấy tên ăn chơi trác táng kia, tuổi còn trẻ mà đã nhiều lần lập công."
Việt Dao gật đầu tán thưởng: "Đúng vậy đúng vậy, Ôn đại nhân tuổi trẻ tài cao mọi người đều phục hắn."
"Cho nên." Tiêu Trường Ninh thật sự không chịu nổi tính tình cẩu thả của Việt Dao, nàng dừng chân xoay người trừng mắt nhìn: "Nam tử tốt như vậy đốt đèn lên đều không thể tìm được người thứ hai, cơ hội đêm qua tốt như vậy Việt tỷ tỷ sao lại buông tha hắn?"
Việt Dao sửng sốt, xoa chóp mũi buồn bực: "Buông tha hắn cái gì?"
Tiêu Trường Ninh nghẹn một hơi, sau một lúc lâu mới nhụt chí nói: "Dừng, trông ngóng một kẻ đầu gỗ như tỷ thông suốt còn không bằng trông ngóng Thẩm Huyền sớm trở về chút."
"Thẩm Huyền?" Việt Dao cuối cùng cũng có thể chen vao một câu, nàng giơ mũ quan của mình nói: "Cuối tháng Hoàng thượng muốn bồi Hoàng hậu đi du ngoạn, chuyện lớn như vậy mà Thẩm Đề đốc sẽ rất bận!"
"Hoàng thượng cùng Hoàng hậu xuất cung du ngoạn?" Tiêu Trường Ninh ngẩn ra hỏi: "Sao bổn cung lại không biết có chuyện này?"
"Hôm qua mới quyết định." Việt Dao nói: "Cũng không biết Hoàng thượng bị cái gì kích thích không màng quan lại trong triều đình khuyên can, một hai phải cùng Hoàng hậu đi hồ Nguyệt Nha thả câu."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.