Lục Tử Tấn mới nãy cũng đã kéo được Lục Nguyệt ra khỏi đám đông xem náo nhiệt, nay nghe thấy lời này thì vội vàng kiễng chân lên nhìn vào phía trong, quả nhiên là thấy Lục Bạch một thân áo xanh nằm dài trên mặt đất.
Lục Tử Tấn lấy làm kinh hãi, nhanh chóng đẩy đám người ra vọt vào, Lục Nguyệt cũng theo đuôi hắn chen vào phía trong.
Mọi người xem tú cầu đã không còn kích động như lúc mới bắt đầu, có lẽ là do biết có người bị thương nên theo bản năng ai nấy cũng nhẹ chân nhẹ tay hẳn, ấy vậy mà vẫn có người không cẩn thận đạp phải Lục Bạch, y nằm trên mặt đất, ôm lấy cánh tay phải đã bị người ta dẫm phải, cắn răng chịu đựng đau đớn.
Lúc này, Lục Tử Tấn thế nhưng đã chen được vào, đẩy người chung quanh ra, hạ người nâng Lục Bạch dậy.
"Tử Hề, đệ thế nào?! Tử Hề!"
Lục Bạch tựa trên vai Lục Tử Tấn, chỉ cảm thấy đầu óc rối mù, giống như không khí bên trong lồng ngực ngày càng cạn kiệt, nơi tay phải vừa đau vừa xót, y mở lớn miệng, nhỏ giọng nói: "Tử Tấn, nâng đệ ra ngoài."
Lúc này Lục Nguyệt cũng chạy vào, nghe thấy thế thì vội vàng nói: "Ca, chúng ta ra ngoài trước đi, tìm y quán, muội xem Tử Hề ca ca có chút không thích hợp."
"Ừ, được!"
Ngay sau đó hai người liền đỡ Lục Bạch ra khỏi đám người, vừa đi ra ngoài đã bị người chặn ngang đường, một thanh âm trầm thấp quen thuộc vang lên: "Làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-tu-he/2301473/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.