Cô đi ra ngoài, tìm đến một khu vườn nhỏ sau bệnh viện. Cô phát hiện không phải chỉ có mỗi mình ở đây.
-Hắn đang ở phòng nào?
-Phòng 107 tầng 7.
-Được. Trong đây người của hắn không nhiều, ra tay đi.
Cô im lặng không dám thở, phòng 107 tầng 7 không phải là phòng của hắn sao? Hắn vừa thoát khỏi móng vuốt tử thần, sao có thể để hắn rơi vào nguy hiểm nữa chứ. Cô xoay người bỏ đi, lặng lẽ trở về phòng hắn. Cô cách xa đó một đoạn thì chạy thật nhanh, cơ thể lúc này lại dội đến những cơn đau buốt.
Phòng 107.
Cô mở cửa phòng ra, bên trong trống không. Cô đến giường lật đống chăn trắng ra cũng không thấy hắn, chỉ có chiếc giường trống trải.
-Lục Thiên Hạo, Lục Thiên Hạo, anh đâu rồi? Lục Thiên Hạo.
Cô cứ gọi như thế trong khoảng không.
Một bàn tay từ đâu kéo cô lại.
-Áaaaaaa
-Là anh.
-Lục tổng?
Hắn kéo cô vào trong tủ thuốc gần đó, đóng cánh tủ lại.
-Làm sao? Vừa đi đã nhớ anh rồi à?
-Ai thèm nhớ anh chứ. Hứ.
-Vậy sao quay lại đây?
-À, đúng rồi....
Cô đang định nói thì hắn bịt miệng cô lại, hắn ngồi quay mặt về hướng cửa, thấy người bước vào, còn cô thì quay lưng về phía cửa nên không thấy.
-Im lặng.
-Tôi vừa nghe thấy...
-Im lặng.
-Ban nãy ngoài vườn...ưm...ưm.
Cô chưa nói xong thì hắn đã khoá môi cô lại, cô muốn giãy giụa cũng bị hắn kẹp chặt trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-tong-thang-ngay-sau-xin-duoc-chi-giao/3067265/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.