Cô về phòng mình thì Lục lão gia cũng vừa đến phòng Lục Thiên Hạo. Lúc sau cô mới thấy mình quên điện thoại ở đó.
-Con cảm thấy sao rồi?
-Không chết được.
-Ta vừa thấy cô thư ký cũ của con đi ra từ đây, cô ta lại câu dẫn con sao?
-Con mắt nào của ông thấy cô ấy câu dẫn tôi?
-...
-Hơn nữa, cô ấy còn vừa cứu tôi một mạng đó.
-Cứu con sao?
-Cô ấy ra vườn thấy có người muốn hại tôi nên vào đó thông báo cứu tôi đó.
-Vậy sao? Việc đó là việc cô ta nên làm, không phải vì cô ta con mới nằm đây sao?
-Cô ấy là vì tôi mới rơi vào nguy hiểm, tôi cứu cô ấy là sai sao?
-Con cứu cô ấy vì cô ấy gặp nguy hiểm vì con? Vì trách nhiệm thôi sao?
-Ông muốn nghĩ sao thì nghĩ.
Đồng Oanh Lạc quay lại đúng lúc nghe được câu đó. Cô chỉ nghe thấy câu đó, lần nữa cô rơi vào đau khổ. Cô vốn còn nghĩ Lục Thiên Hạo vì yêu thích cô nên mới cứu cô, nên mới bất chấp nguy hiểm đỡ viên đạn cho cô. Cô còn tưởng giữa cô và hắn sẽ có cơ hội, không ngờ đó chỉ là cô nghĩ. Không ngờ đó là việc hắn làm cho cô vì hắn nghĩ hắn có trách nhiệm khi khiến cô gặp nguy hiểm vì hắn, nếu là ai hắn cũng làm vậy đúng không? Không phải riêng cô. Cô quay đi, va phải một người đi qua.
-Á. Xin lỗi, xin lỗi.
-Không có gì.
Mạc Phi chạy đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-tong-thang-ngay-sau-xin-duoc-chi-giao/3067263/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.