Lục Ngạn nghe xong bỗng thở dài một hơi. Anh đặt kịch bản xuống bàn sau đó trực tiếp bế Lâm Huyền về phòng ngủ.
"Này, anh đưa tôi đi đâu đấy?"
"Đi ngủ, không được đọc kịch bản nữa."
Lâm Huyền thắc mắc hỏi lại: "Vì sao chứ? Anh có quyền gì mà quản tôi?"
Lục Ngạn có hơi tức giận. Anh khóa cửa lại, sau đó đặt Lâm Huyền ngồi xuống giường.
"Em đừng quên chúng ta còn chưa có đem đơn ly hôn ra tòa đâu, nghĩa là em vẫn còn là vợ anh đấy, vậy mà em còn có tư tưởng hôn người đàn ông khác à?"
"Vậy thì sao chứ? Vợ chồng cái gì ở đây nữa? Anh nghĩ sau từng ấy chuyện thì chúng ta có thể trở lại như ban đầu được à?"
Lâm Huyền nói một hơi rõ dài. Trong lòng cô chưa từng có ý định sẽ cùng Lục Ngạn tái hợp. Tính cách anh nắng mưa thất thường như vậy, cũng không biết một ngày nào đó anh sẽ nổi điên lên đòi ly hôn. Và lý do mấu chốt vẫn là vì niềm đam mê diễn xuất của cô đang còn dang dở.
Lục Ngạn lặng thin, anh cúi người xuống hôn lên môi cô. Một cái hôn thật nhẹ nhàng, nhẹ nhàng trái ngược hoàn toàn với cảm xúc nặng nề lẫn lộn trong lòng anh ngay lúc này.
Lục Ngạn từ từ nhả môi cô ra, đôi mắt anh lưu luyến nhìn cô, trong đó còn len lỏi chút bất lực.
"Xin lỗi em, vì tất cả... trước đây."
Âm thanh của Lục Ngạn ngập ngừng khiến Lâm Huyền trong chốc lát cũng không thể hiểu được trọn vẹn ý nghĩa trong câu nói đó.
"Tôi không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-tong-phu-nhan-mat-tri-nho-roi/998775/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.