Lục Ngạn đi lên phòng làm việc. Còn Lâm Huyền thì đi nhìn ngắm xung quanh một lát rồi mới tới phòng làm việc.
Suốt đường đi cô đã suy nghĩ rất nhiều. Nếu như Lục Ngạn chỉ coi cô là một món đồ chơi có hứng thú nhất thời, vậy thì cô sẽ tìm cách ly hôn với anh.
Lòng tự trọng của một người rất cao. Nếu như người đàn ông đó không yêu cô, vậy thì cho dù cô có yêu anh ta đến mấy cũng nhất định không hèn mọn xin xỏ chút thương hại ấy.
Đó là còn chưa kể anh ta chỉ coi cô là một món đồ chơi thích thì yêu thương một chút, không thích thì lại bỏ mặc chẳng quan tâm. Lâm Huyền đặt tay vào trái tim mình, nơi này trước kia hình như chỉ chứa mỗi hình bóng Lục Ngạn...
Lâm Huyền bước chân vào phòng, Lục Ngạn đang chăm chú làm việc, cô cũng vì thế mà không dám lớn tiếng.
Sau chuyện xảy ra sáng nay, quan hệ của hai người dường như đã xa cách đi rất nhiều. Bình thường Lâm Huyền có thể thích gì nói nấy, nhưng bây giờ lại khác.
"Em sao cứ đứng đơ ra đó vậy?"
Một câu này của Lục Ngạn khiến Lâm Huyền sực tỉnh khỏi suy nghĩ. Cô ậm ờ không biết nên nói gì, sau đó cũng yên lặng cho qua.
"Em muốn về nhà, ở đây không có gì để làm cả."
Lâm Huyền thở dài một hơi. Nói đúng hơn là cô không muốn nhìn mặt Lục Ngạn, cứ thấy anh là trong lòng cô lại cảm thấy khó chịu, hơn nữa còn không tin tưởng anh lắm.
"Ngoan ngoãn ngồi ở đó đi. Em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-tong-phu-nhan-mat-tri-nho-roi/998756/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.